Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2015

Forlan và câu chuyện cảm động về người đàn ông chân chính

Forlan và câu chuyện cảm động về người đàn ông chân chính


Câu chuyện này kể về một người đàn ông đã từ bỏ đam mê của mình để theo đuổi nghiệp bóng đá nhằm có đủ tiền trang trải chi phí thuốc men cho người chị gái của mình. Người đàn ông đó là Diego Forlan.
Hầu hết những cầu thủ trên thế giới đều chơi bóng vì tình yêu với bóng đá, để tìm kiếm vinh quang, tiền bạc hay cũng có thể là vì những cô gái. Tuy nhiên, Diego Forlan lại không giống như vậy. Việc tiền đạo của Uruguay chơi bóng có ảnh hưởng rất lớn từ người chị của mình. Một vụ tai nạn xe hơi khiến người chị gái Alejandra bị liệt mất đôi chân đã khiến cho cậu thiếu niên Forlan quyết định tới với bóng đá.
Cha của Diego, Pablo Forlan đã từng chơi cho đội tuyển quốc gia Uruguay tại các kỳ World Cup 1966 và 1974 còn ông nội của anh, Juan Carlos Carozo cũng đã chơi bóng chuyên nghiệp trong màu áo CLB Independiente của Argentina. Dù vậy, cậu thiếu niên Diego Forlan ngày ấy lại không có ý định tiếp nối truyền thống gia đình để đi theo bóng đá mà dồn hết đam mê cho nghiệp tennis.
Tuy nhiên, tai nạn xe hơi mà chị gái mình gặp phải đã khiến cuộc đời của tiền đạo Atletico rẽ sang một hướng khác. Sau tai nạn khiến chị gái bị liệt còn người bạn trai đi cùng thiệt mạng, Forlan đã thề rằng sẽ kiếm đủ tiền để có thể trang trải những hóa đơn chữa trị đắt đỏ. Từ đó, chàng trai trẻ Diego đã đánh đổi cây vợt tennis lấy đôi giày đá bóng.
Chơi bóng với động lực cao cả như vậy nên bóng đá cũng đền đáp xứng đáng những nỗ lực của anh. Forlan đã tỏa sáng rực rỡ khi thi đấu tại Tây Ban Nha với 2 lần đoạt gianh hiệu Pichichi. Và việc giành chức vô địch Europa Leguage mùa bóng vừa qua cùng thành tích đưa Uruguay lọt vào tới bán kết World Cup 2010 đã giúp số 10 đạt tới đỉnh cao của sự nghiệp.
Sau khi đã thu được những thành tựu đáng kể với bóng đá, Diego bắt đầu quan tâm tới những người kém may mắn hơn mình. Để chia sẻ với những người đồng cảnh ngộ, Diego và chị gái đã cùng sáng lập ra quỹ Alejandra Forlan để giúp đỡ những nạn nhân của các vụ tai nạn giao thông và quỹ này cũng đã rất nổi tiếng tại đất nước Uruguay.
Lạy Chúa, cuộc đời này sẽ qua đi tựa như bông hoa sớm nở chiều tàn. Xin giúp chúng con biết chọn lựa giá trị vĩnh cửu hơn là những vinh hoa phú quý trần gian. Xin đừng để những thú vui mau qua làm chúng con xa lìa Chúa. Xin giúp chúng con biết tỉnh thức để luôn sống trong ân nghĩa cùng Chúa luôn. Amen.

Thứ Bảy Tuần XXXIV Thường Niên
Lời Chúa: 
 Lc 21,34-36
34 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Các con hãy giữ mình, kẻo lòng các con ra nặng nề bởi chè chén say sưa và lo lắng việc đời, 35 mà ngày đó thình lình đến với các con như chiếc lưới chụp xuống mọi người sống trên mặt đất. 36 Vậy các con hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn, để có thể thoát khỏi những việc sắp xảy đến và đứng vững trước mặt Con Người!"

Thứ Tư, 25 tháng 11, 2015

Một câu chuyện xúc động về tình yêu và cuộc sống

Một câu chuyện xúc động về tình yêu và cuộc sống

Tôi chắc là câu chuyện sau sẽ khiến bạn rất xúc động. Mỗi nhân vật trong chuyện cuối cùng rồi cũng mang những nỗi niềm tiếc nuối của riêng mình. Giá mà họ cố gắng cảm thông, suy nghĩ cho nhau một chút, mọi chuyện có lẽ sẽ khác…



Lạy Chúa, chúng con đang mong chờ ngày Chúa lại đến, xin cho chúng con biết thay đổi cuộc đời để xứng đáng được Chúa đón nhận vào vinh quang Nước Chúa. Xin giúp chúng con nhận ra dấu chỉ của Nước Chúa đang đến giữa chúng con qua các ơn lành của Chúa, qua những dấu chỉ thời đại để chúng con biết chu toàn bổn phận theo thánh ý Chúa. Xin giúp chúng con đừng vì lười biếng mà lãng quên bổn phận với Chúa. Xin cho chúng con luôn canh tân đổi mới cuộc đời theo giáo huấn của Chúa.

Thứ Sáu Tuần XXXIV Thường Niên
Lời Chúa: 
 Lc 21,29-33
29 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ thí dụ này rằng: "Các con hãy xem cây vả và mọi thứ cây cối. 30 Khi chúng đâm chồi nảy lộc, thì các con biết rằng mùa hè đã gần đến. 31 Cũng thế, khi các con xem thấy những sự đó xảy ra, thì hãy biết rằng nước Thiên Chúa đã gần đến. 32 Thầy bảo thật các con, thế hệ này sẽ chẳng qua đi cho đến khi mọi sự ấy xảy đến. 33 Trời đất sẽ qua đi; nhưng lời Thầy nói sẽ chẳng qua đâu".

CÂU CHUYỆN VỀ CUỘC SỐNG



CÂU CHUYỆN VỀ CUỘC SỐNG

Đối với nhiều người thì cuộc sống đầy những khó khăn vất vả, và tất nhiên cả những niềm vui. Nhưng có những niềm vui, niềm hạnh phúc đơn giản mà không phải ai cũng nhận ra. "Cuộc sống vốn bất công, và bạn phải làm quen với điều đó" là 1 trong những câu nói nổi tiếng của Bill Gate. Nhưng trong những cái bất công đó luôn có những niềm vui, nỗi buồn đan xen nhau. Người giầu có nỗi buồn của người giầu, người nghèo có niềm vui của người nghèo... Và từ những niềm vui, nỗi buồn, đó nhiều người đã đúc kết cho mình những kinh nghiệm hay, bổ ích, thậm chỉ là cả những "chân lý" giúp họ vững vàng hơn trên đường đời. 


LẬY CHÚA :
Chúa là Chúa tể càn khôn. Chúa là Chúa của lòng chúng con. Chúng con xin dâng cuộc đời cho Chúa gìn giữ và chở che. Vì giữa cuộc đời hôm nay, có quá nhiều cám dỗ khiến chúng con lạc xa tình Chúa. Xin cho chúng con luôn trung thành tuân giữ Lời Chúa để ngày Chúa đến sẽ là niềm hân hoan cho cuộc đời chúng con.

Thứ Năm Tuần XXXIV Thường Niên
Lời Chúa: 
 Lc 21,20-28
20 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Khi các con thấy Giêrusalem bị các đạo binh bao vây, các con hãy biết rằng đã gần đến lúc thành ấy bị tàn phá. 21Bấy giờ những ai ở trong đất Giuđa, hãy chạy trốn lên núi, những ai ở trong thành, hãy rời xa, và những ai ở vùng quê, chớ có vào thành; 22 vì những ngày ấy là những ngày báo oán, để ứng nghiệm mọi lời đã ghi chép. 23 "Khốn cho những đàn bà đang mang thai và nuôi con thơ trong những ngày ấy: vì chưng sẽ có sự khốn cực cả thể trong xứ và cơn thịnh nộ trút xuống dân này. 24 Chúng sẽ ngã gục dưới lưỡi gươm, sẽ phải bắt đi làm tôi trong các dân, và Giêrusalem sẽ bị các dân ngoại chà đạp, cho đến thời kỳ dành cho dân ngoại chấm dứt. 25 "Sẽ có những điềm lạ trên mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao; dưới đất, các dân tộc buồn sầu lo lắng, vì biển gầm sóng vỗ. 26 Người ta sợ hãi kinh hồn, chờ đợi những gì sẽ xảy đến trong vũ trụ, vì các tầng trời sẽ rung chuyển. 27 Lúc đó, người ta sẽ thấy trên đám mây, Con Người hiện đến đầy quyền năng và uy nghi cao cả. 28 Khi những điều đó bắt đầu xảy đến, các con hãy đứng dậy và ngẩng đầu lên, vì giờ cứu rỗi các con đã gần đến".

Thứ Ba, 24 tháng 11, 2015

Ý CHÍ VÀ LÒNG QUYẾT TÂM

Ý CHÍ VÀ LÒNG QUYẾT TÂM





Hành trình đến thành công là con đường dốc gập ghềnh mà đỉnh vinh quang chỉ xuất hiện khi ta đủ ý chí để vượt qua và chấp nhận trả giá. Không ai tránh khỏi một số thất bại, thay vì chán nản, buông xuôi, cần nghĩ xem làm thế nào để vượt qua. Hầu hết những người thành đạt đỉnh cao đều trải qua những khó khăn, sai lầm và thất bại. Người thành công thường gặp nhiều thất bại hơn người bình thường, nhưng luôn kiên trì theo đuổi mục tiêu sau nhiều lần thất bại. Người thất bại không dám thử, hoặc bỏ cuộc ngay sau khi thất bại.
Bí quyết của thành công là biết rút ra bài học từ thất bại. Khi đó thất bại sẽ trở thành hạt giống của thành công sau này. Vị cố thủ tướng tài giỏi nước Anh Winston Churchill nhấn mạnh: “Tôi có thể tóm lược những bài học quý giá của cuộc đời mình trong 10 từ: Không bao giờ bỏ cuộc, không bao giờ bỏ cuộc”. Chỉ người đủ sức chấp nhận thất bại mới đủ sức để chiến thắng.
Trong thất bại luôn tiềm ẩn cơ hội đối với ai có ý chí, biết rút ra những bài học thiết thực từ thất bại để tìm ra lối thoát sáng tạo. Henry Ford cho rằng: “Thất bại chỉ đơn thuần là cơ hội để bắt đầu lại một cách thông minh hơn”.
 Nhà khoa học và phát minh nổi tiếng, “cha đẻ” của điện thoại Alexander Graham Bell chỉ ra: “Thành công sẽ đến với những ai biết rõ mình muốn điều gì và không bao giờ bỏ cuộc cho tới khi đạt được điều đó”. Ý chí và lòng quyết tâm là ngọn lửa của cuộc sống, là sức mạnh của tinh thần, là tài sản vô hình lớn nhất của con người. Những con người phi thường đều là những người đã kiên trì vượt qua nhiều thách thức khó khăn nhất. Để đạt được điều phi thường họ dũng cảm dấn bước theo con đường mới và làm những việc họ chưa từng làm. Không có thành công vượt trội nào đạt được mà thiếu ý chí kiên cường và lòng quyết tâm. Ý chí và lòng quyết tâm giúp phát huy tiềm năng to lớn trong mổi con người. Thông điệp của Bill Gates là: “Hãy theo đuổi việc bạn thích và quyết tâm đi đến cùng”.
 Sức mạnh cơ bắp của mỗi người là có hạn, nhưng ở người có ý chí sắt đá thì nghị lực là vô hạn. Đừng bao giờ đánh mất niềm tin vào năng lực thật sự của bản thân mình. Với  người có ý chí kiên cường thì nghịch cảnh khiến cho họ thông minh, mạnh mẽ hơn. Nếu cuộc sống bình dị làm cho người ta cảm thấy tẻ nhạt, thì ý chí vượt qua sóng gió mang lại niềm vui và ý nghĩa chân chính của cuộc đời. Khi đối diện với khó khăn thách thức, họ tìm mọi cách để vượt qua chứ không tìm đường thoái lui. Thành công luôn đón chờ những con người kiên trì và quyết tâm theo đuổi đến cùng mục tiêu đã chọn. Cựu thủ tướng Anh Benjamin Disraeli quan niệm: “Khi con người sống cùng mục tiêu của mình thì sớm muộn cũng sẽ đạt được mục tiêu đó, không có trở ngại nào có thể ngăn cản ý chí và lòng quyết tâm của con người”.
Trong cuộc đời, không phải ai cũng có được ý chí mạnh mẽ. Ý chí không tự sinh ra cùng con người mà phải hình thành qua quá trình rèn luyện từ những việc nhỏ cùng những trải nghiệm về những bài học thành công và thất bại trong cuộc đời. Ý chí và lòng quyết tâm ở con người thể hiện từ những việc làm chủ bản thân. Việc khó khăn không nhất thiết là việc lớn lao, to tát mà thường chỉ là những việc rất bình thường trong sinh hoạt, nhưng đòi hỏi ý chí và sự kiên trì thực hiện, như ý thức tự kỷ luật trong việc thực hành nếp sống lành mạnh: tập thể dục thường xuyên, ăn uống vui chơi điều độ, tránh xa những thói quen xấu…
Một buổi sáng các em học sinh hốt hoảng thấy lửa cháy tràn lan cả lớp học và cậu bạn nhỏ tốt bụng thường đến sớm để đốt lò sưởi cho lớp nằm bất tỉnh trên nền nhà. Khi được kéo ra ngoài, cậu bị phỏng nặng gần hết phần thân dưới. Trên giường bệnh cậu bé ngất xỉu một lần nữa khi nghe bác sĩ nói với bà mẹ rằng cậu đã hết phương cứu chữa, nên sẽ chết trong vài ngày tới. Cậu quyết định phải sống bằng mọi giá trước sự kinh ngạc của mọi người. Khi lưỡi hái tử thần qua đi, cậu lại nghe bác sĩ nói với bà mẹ rằng cái chết có lẽ là tốt hơn cho cậu, vì cậu phải sống trên đôi chân què quặt. Một lần nữa cậu hạ quyết tâm phải đi, chạy nhảy như các trẻ bình thường, tuy vẫn chưa cử động được gì từ thắt lưng trở xuống. Một buổi sáng khi bà mẹ đẩy xe cho cậu ra sân tắm nắng, đột nhiên cậu vùng dậy khỏi chiếc xe và té xuống đất. Cậu bò, trườn, kéo lê đôi chân tật nguyền qua đám cỏ. Rồi bằng một nỗ lực phi thường, cậu nắm lấy bờ rào và đứng dậy. Từ đó, hết ngày này qua ngày khác, cậu ra vườn và men theo bờ rào tập đi, với ước mong phải sống trên chính đôi chân của mình. Chính nhở sự chăm sóc của bà mẹ và ý chí kiên cường của bản thân mà dần dần cậu có thể đứng lên, bước đi và chạy. Năm mười hai tuổi, cậu đi học trở lại. Hàng ngày cậu chạy bộ đến trường, rồi chạy thi và đánh bại mọi vận động viên khác cùng lứa tuổi. Khi trưởng thành, cậu thi chạy với tư cách vận động viên chuyên nghiệp trên các đấu trường thế giới trong tiếng hò reo của người hâm mộ. Để rồi năm 1934, cậu bé tất nguyền năm nào đã đạt kỷ lục thế giới nội dung chạy một dặm với thành tích 4’06’’08. Đó là chân dung nhà vô địch, “người đàn ông thép của Kansas” Glenn Cunningham.

                         
                       
 Lòng quyết tâm làm bất cứ điều gì cần thiết, ngoại trừ những gì phi pháp, để đạt được điều mình mong ước, mở con đường đến mọi thành công. Lòng quyết tâm sản sinh nghị lực kiên trì vượt qua mọi khó khăn, cản trở để tiến đến mục tiêu cuối cùng. Khi đó mọi suy nghĩ và tâm trí sẽ hướng đến việc tìm ra những giải pháp tốt nhất để vượt qua tất cả mọi khó khăn, trở ngại. Mỗi lần vượt qua một khó khăn, thử thách là một lần ý chí được tôi luyện thêm, tích lũy thêm kinh nghiệm và khơi dậy thêm khả năng tiềm ẩn của bản thân. Ai đó đã có câu nói rất hay: “Người bi quan trách gió, người lạc quan hi vọng gió đổi hướng, người thực tế thì điều chỉnh cánh buồm”. Đó là sự khác biệt lớn giữa người thành công và kẻ thất bại.
Không vấp ngã trong cuộc sống là điều tốt, nhưng vấp ngã rồi mà đứng dậy tiếp bước mới có thể về đến đích. Cắt đứt mọi con đường thoái lui, trong nhiều trường hợp là cách thể hiện quyết tâm đạt bằng được mục tiêu. Người thiếu quyết tâm khó lòng theo đuổi mục tiêu đến cùng, vì luôn chuẩn bị sẵn đường thoái lui và dễ dàng bỏ cuộc giữa chừng.   

Lạy Chúa Giêsu mến yêu, năm xưa trên đường về đất hứa, Chúa đã nuôi dân riêng bằng Manna từ trời. Hôm nay trên hành trình tiến về quê trời, Chúa lại nuôi dưỡng chúng con bằng chính Thánh Thể Chúa. Chúng con xin tạ ơn Chúa. Xin Thánh Thể Chúa ban cho chúng con sức mạnh để đối phó với gian nan thử thách với tấm lòng son sắt trung kiên. Xin nâng đỡ sự yếu đuối để chúng con vượt thắng những cám dỗ mà giữ lòng thanh sạch khỏi bợn nhơ tội lỗi. Xin Chúa Giêsu Thánh Thể luôn đồng hành với chúng con trong mọi nơi, mọi lúc để chúng con luôn an tâm sống trong sự quan phòng, che chở của Chúa.

Thứ Tư Tuần XXXIV Thường Niên
Lời Chúa: 
 Lc 21,12-19
12 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Người ta sẽ tra tay bắt bớ, ức hiếp và nộp các con đến các hội đường và ngục tù, điệu các con đến trước mặt vua chúa quan quyền vì danh Thầy: 13 các con sẽ có dịp làm chứng. 14 Vậy các con hãy ghi nhớ điều này trong lòng là chớ lo trước các con sẽ phải thưa lại thể nào. 15 Vì chính Thầy sẽ ban cho các con miệng lưỡi và sự khôn ngoan, mọi kẻ thù nghịch các con không thể chống lại và bắt bẻ các con.
16 "Cha mẹ, anh em, bà con, bạn hữu sẽ nộp các con, và có kẻ trong các con sẽ bị giết chết. 17 Các con sẽ bị mọi người ghét bỏ vì danh Thầy. 18 Nhưng dù một sợi tóc trên đầu các con cũng sẽ chẳng hư mất. 19 Các con cứ bền đỗ, các con cũng sẽ giữ được linh hồn các con".

Thứ Hai, 23 tháng 11, 2015

Con lừa và bài học vượt lên chính mình

Con lừa và bài học vượt lên chính mình

EmailInPDF.
bai học ý nghĩa từ con lừa

Một ngày nọ, có một con lừa của người nông dân bị rơi xuống đáy giếng. Lừa khóc thảm thương vài giờ đồng hồ xin ông chủ cứu nó. Cuối cùng, người nông dân quyết định rằng con lừa đã quá già và cái giếng cũng cần được lấp đi, ông không cần phải cứu con lừa nữa.
Người nông dân kêu hàng xóm của ông đến và giúp một tay. Họ cầm xẻng và bắt đầu xúc đất đổ xuống giếng. Ban đầu, con lừa biết chuyện gì xảy ra và nó bắt đầu khóc vì tuyệt vọng. Nhưng sau đó mọi người ngạc nhiên vì nó bổng trở nên im lặng.
Một lúc sau người nông dân nhìn xuống giếng và ông ta không khỏi ngạc nhiên vì những gì đã xảy ra trước mắt. Với mỗi xẻng đất mà người ta hất xuống giếng, con lừa đã làm một việc thông minh, nó lay người để giũ cho đất và bùn rơi xuống chân và tiếp tục bước lên.
Với mỗi xúc đất của người dân hất xuống, con lừa lại rung mình  và bước một bước lên trên đống đất. Chỉ sau một lúc, mọi người đều kinh ngạc vì con lừa đã lên được miệng giếng và vui vẻ thoát ra ngoài.
Bài học rút ra:
Cuộc sống có thể hất bùn đất lên bạn. Cách duy nhất để bước ra khỏi cái giếng của tuyệt vọng đó là hãy rũ bỏ khó khăn và tiếp tục bước lên. Chúng ta chỉ có thể thoát khỏi vực thẳm bằng việc đừng bao giờ từ bỏ. Hãy vượt qua nó chứ đừng đầu hàng.
5 quy luật đơn giản để được hạnh phúc:
- Giải phóng trái tim khỏi sự thù hận - hãy tha thứ
- Giải phóng tâm trí khỏi những âu lo - hầu hết những điều bạn lo sợ đều sẽ không xảy ra.
- Hãy sống giản dị và trân trọng những gì bạn có trong tay
- Hãy cho đi nhiều hơn nữa
- Mong đợi ít hơn từ những người xung quanh nhưng nhiều hơn từ chính bản thân bạn. Bạn có 2 lựa chọn: Bạn có thể mỉm cười và quên câu chuyện trên, hoặc bạn cũng có thể chia sẻ bài học quý báu về cuộc sống này.

Lạy Chúa, dòng đời luôn có những thử thách gian truân. Bước chân người môn đệ Chúa không thiếu những cám dỗ, nghi nan. Đôi khi chúng con muốn chán nản, bỏ cuộc trước những thử thách. Chúng con muốn tìm an nhàn bản thân. Chúng con dễ lùi bước trước gian nguy. Xin ban cho chúng con ơn đức tin đủ để vượt qua những nghi nan của dòng đời mà trung thành với Chúa. Xin ban cho chúng con lòng trông cậy vững vàng để chúng con không nao núng trước những bất trắc hiểm nguy. Xin cho chúng con lòng mến yêu sắt son để chúng con yêu Chúa hơn hết mọi sự ở trần gian.
Thứ Ba Tuần XXXIV Thường Niên - Ngày 24/11: Thánh Anrê Dũng Lạc và các bạn tử đạo (Các Thánh tử đạo Việt Nam, Bổn mạng Hội Thánh tại Việt Nam)
Lời Chúa: 
 Mt 10,17-22
17 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các Tông đồ rằng: "Các con hãy coi chừng người đời, vì họ sẽ nộp các con cho công nghị, 18 và sẽ đánh đập các con nơi hội đường của họ. Các con sẽ bị điệu đến nhà cầm quyền và vua chúa vì Thầy, để làm chứng cho họ và cho dân ngoại được biết. 19 Nhưng khi người ta bắt nộp các con, thì các con đừng lo nghĩ phải nói thế nào và nói gì. Vì trong giờ ấy sẽ cho các con biết phải nói gì: 20 vì chưng, không phải chính các con nói, nhưng là Thánh Thần của Cha các con nói trong các con. 21 Anh sẽ nộp em, cha sẽ nộp con, con cái sẽ chống lại cha mẹ và làm cho cha mẹ phải chết. 22 Vì danh Thầy, các con sẽ bị mọi người ghen ghét, nhưng ai bền đỗ đến cùng, kẻ ấy sẽ được cứu độ".

Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015

Câu chuyện xúc động lòng người về hai “ăn mày” đi dự đám cưới

Câu chuyện xúc động lòng người về hai

 “ăn mày” đi dự đám cưới


Vào ngày kết hôn, mẹ hỏi tôi: “Hai người trông giống ăn mày ngồi ở nơi vắng vẻ kia là ai vậy?
Khi tôi nhìn sang, chợt thấy một ông lão đang nhìn chằm chằm về phía mình, bên cạnh còn có một bà lão. Thấy tôi nhìn sang, họ liền vội vã cúi gầm mặt xuống. Tôi không quen biết gì với cả hai người, nhưng nhìn họ cũng không giống những người ăn xin, quần áo họ mặc trông còn mới. Điều khiến mẹ nói họ giống ăn mày là vì cái lưng còng, bên cạnh còn có cây gậy.
Mẹ bảo Thiên Trì vốn là cô nhi, bên đó vốn không có người thân đến, nếu như không phải chỗ quen biết gì thì hãy đuổi họ đi.
“Thời buổi này, những người ăn xin rất là xấu nết, cứ thích đợi ở trước cửa nhà hàng, thấy nhà nào có đám tiệc liền giả làm người thân đến ăn chực”.
Tôi nói: “Chắc không vậy đâu mẹ, để con gọi Thiên Trì đến để hỏi thử xem sao?”
Thiên Trì giật mình hoảng loạn khiến cho những bó hoa tôi đang cầm trên tay rơi “bịch” xuống đất, cuối cùng anh ấp a ấp úng nói họ chính là ông chú và bà thím của mình.
Câu chuyện xúc động lòng người về hai “ăn mày” đi dự đám cưới - hình 1
Tôi khẽ liếc mẹ một cái, ý nói rằng suýt chút nữa đã đuổi người thân đi rồi.
Mẹ nói: “Thiên Trì, con không phải là cô nhi sao? Vậy thì người thân ở đâu ra vậy?”
Thiên trì sợ mẹ, cúi gầm mặt xuống nói đó là họ hàng xa của anh, rất lâu đã không qua lại rồi, nhưng kết hôn là chuyện lớn, trong nhà ngay cả một người thân cũng không đến, trong lòng cảm thấy rất đáng tiếc, vậy nên…..
Tôi dựa vào vai Thiên Trì, trách anh có người thân đến mà không nói sớm, chúng ta nên đặt cho họ một bàn, nếu đã là họ hàng thân thích thì không thể ngồi ở bàn dự bị được.
Thiên Trì ngăn lại, nói là cứ để họ ngồi ở đó đi, ngồi ở bàn khác họ ăn uống cũng không thấy thoải mái.
Mãi đến lúc mở tiệc, ông chú và bà thím cũng vẫn ngồi ở bàn đó.
Lúc mời rượu đi ngang qua bàn hai người ngồi, Thiên Trì do dự một hồi rồi vội kéo tôi đi ngang qua. Tôi ngoảnh đầu nhìn lại, thấy họ cúi mặt xuống đất, nghĩ ngợi một hồi, tôi kéo Thiên Trì trở lại: “Ông chú, bà thím, chúng con xin kính rượu hai người!”.
Hai người ngẩng đầu lên, có phần ngạc nhiên nhìn chúng tôi.
Đầu tóc hai cụ đều đã bạc trắng hết cả, xem ra già nhất cũng đã bảy tám chục tuổi rồi, đôi mắt của thím rất sâu, mặt tuy đối diện với tôi nhưng ánh mắt cứ lờ đờ, chớp giật liên hồi.
Tôi lấy tay quơ qua quơ lại vô định trước mặt bà thím, không thấy có phản ứng gì, thì ra bà thím là một người mù.
“Ông………ông chú…. bà thím….., đây là vợ con Tiểu Khiết, bây giờ chúng con xin được kính rượu hai người!”, Thiên Trì đang dùng giọng quê để nói chuyện với họ.
“Ờ…..ờ……”, ông chú nghiêng nghiêng ngả ngả đứng dậy, tay trái vịn vào vai của thím, còn tay phải run run nhấc ly rượu lên, lòng bàn tay đều là những vết chai màu vàng, giữa những khe móng tay dày cộm còn dính lại bùn đất màu đen.
Những tháng ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời khiến cho họ bị còng lưng quá sớm. Tôi kinh ngạc phát hiện rằng, chân phải của ông chú là một khoảng trống không.
Bà thím thì bị mù, ông chú thì bị què, sao lại trên đời lại có một đôi vợ chồng như thế?
“Đừng có đứng nữa, hai người hãy ngồi xuống đi”.
Tôi đi sang dùng tay dìu họ. Ông chú loạng choạng ngồi xuống, lúc ấy không hiểu tại sao bà thím lại nước mắt đầm đìa, chảy mãi không thôi, còn ông chú thì chẳng nói chẳng rằng lấy tay vỗ nhẹ vào lưng bà. Tôi thật muốn khuyên họ vài câu, nhưng Thiên Trì đã kéo tôi rời khỏi .
Tôi nói với Thiên Trì rằng: “Đợi đến khi họ về nhà hãy cho họ chút tiền đi, tội nghiệp quá. Hai người đều bị tàn tật cả, những tháng ngày sau này không biết ông bà phải sống thế nào đây”.
Thiên Trì gật gật đầu không có nói gì cả, chỉ ôm chặt lấy tôi.
Đêm trừ tịch đầu tiên sau ngày cưới
Thiên Trì bảo rằng dạ dày bị đau nên không ăn cơm tối được, cứ thế đi về phòng ngủ. Tôi bảo mẹ hãy nấu chút cháo, rồi cũng theo vào phòng. Thiên Trì nằm trên giường, trong mắt vẫn còn đọng nước mắt.
Tôi bảo: “Thiên Trì không nên như vậy, đêm trừ tịch đầu năm mà không ăn cơm tối với cả nhà, lại còn chạy về phòng như thế nữa. Cứ như là cả nhà em bạc đãi anh vậy, cứ mỗi lần đến ngày lễ Tết đều bị đau dạ dày, sao lại có chuyện như vậy được? Thật ra em biết anh không phải là bị đau dạ dày, nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Thiên Trì rầu rĩ một hồi lâu, rồi nói: “Xin lỗi, chỉ là anh nhớ đến ông chú và bà thím, còn có ba mẹ đã mất của anh nữa. Anh sợ trong lúc ăn cơm không nhịn được, sẽ khiến cho ba mẹ không vui nên mới nói là bị đau dạ dày”.
Tôi ôm chầm lấy anh, nói: “Ngốc quá, nhớ họ thì khi đón Tết xong chúng ta sẽ cùng đi thăm họ là được rồi, hơn nữa em cũng rất muốn biết là hai người họ sống thế nào”.
Thiên Trì nói: “Thôi, đường núi đó rất khó đi. Em sẽ mệt, hãy đợi khi nào đường xá thông suốt, chúng ta khi đó chắc cũng đã có con cái rồi, lúc đó sẽ dẫn em đến đó thăm họ vậy”.
Trong lòng tôi rất muốn nói: “Đợi đến khi chúng ta có con rồi, chắc họ đã không còn nữa!”, nhưng không dám nói ra, chỉ nói hãy gửi chút tiền và đồ dùng cho họ vậy!
Giữa kì trung thu năm thứ hai
Tôi vừa khéo đang công tác ở bên ngoài, Tết Trung Thu ngày đó lại không về nhà được.
Tôi rất nhớ Thiên Trì và ba mẹ, nên liền gọi điện cho Thiên Trì nấu cháo điện thoại rất lâu.
Tôi hỏi Thiên Trì rằng những lúc nhớ tôi ngủ không được thì làm thế nào đây?
Thiên Trì bảo là lên mạng hoặc là xem ti vi, nếu như vẫn không được thì nằm ở đó, mở to mắt mà nhớ tôi vậy.
Buổi tối hôm đó, chúng tôi nói chuyện mãi đến khi điện thoại hết pin mới thôi.
Vốn dĩ muốn chọc ghẹo chồng một chút, thật không ngờ……
Nằm trên giường ngủ trong khách sạn, nhìn ánh trăng tròn bên ngoài cửa sổ, tôi làm thế nào cũng không ngủ được. Mở to đôi mắt mà nước mắt cứ chảy mãi không ngừng, tôi thất sự rất nhớ Thiên Trì, nhớ ba và mẹ.
Nghĩ rằng Thiên Trì chắc cũng không ngủ được, nói không chừng vẫn còn đang ở trên mạng.
Tôi liền bật dậy mở vi tính, tạo một cái nick mới tên là “lắng nghe lòng bạn”, để chọc ghẹo Thiên Trì một chút. Dò tìm một chút, quả nhiên Thiên Trì vẫn còn ở đó, tôi chủ động nhập nick của anh, anh chấp nhận.
Tôi hỏi anh: “Ngày Tết trung thu muôn nhà đoàn viên như thế này, sao anh vẫn còn dạo chơi trên mạng vậy?”
Anh trả lời: “Vì vợ tôi đang đi công tác bên ngoài, tôi nhớ cô ấy đến không ngủ được, vậy nên lên mạng xem thế nào”.
Tôi rất vừa ý với câu nói này.
Tôi lại gõ tiếp: “Vợ không có nhà, có thể tìm một người tình khác để thay thế mà, giống như nói chuyện trên mạng vậy nè, tâm sự để tự an ủi mình một chút”.
Một lúc lâu, anh ấy mới trả lời lại: “Nếu như cô muốn tìm người tình, vậy thì xin lỗi vậy, tôi không phải là người cô cần tìm, tạm biệt”.
“Xin lỗi, tôi không phải là có ý đó, anh đừng giận nha”, Pa….pa…pa…Tôi vội vàng gửi tin nhắn cho anh.
Một lát sau, anh ấy hỏi tôi: “Sao bạn lại dạo chơi trên mạng vậy?”
Tôi nói: “Tôi làm việc bên ngoài, bây giờ cảm thấy rất nhớ ba và mẹ. Lúc nãy cũng vừa mới nói chuyện với bạn trai xong, nhưng vẫn không ngủ được, liền lên mạng để giải trí một chút”.
“Tôi cũng rất nhớ ba và mẹ tôi, chỉ có điều là người thân đang ở bên ngoài, con muốn phụng dưỡng mà không được”.
“Người thân ở bên ngoài, con muốn phụng dưỡng mà không được. Nói vậy là sao?”.
Tôi lặp lại câu này rồi gửi cho anh.
Tôi có chút khó hiểu, Thiên Trì sao lại nói những lời như thế?
“Bạn tên là ‘lắng nghe lòng bạn’, hôm nay tôi sẽ kể cho bạn nghe vậy. Có một vài chuyện mà để trong lòng quá lâu thế nào cũng sẽ sinh bệnh, đem nói ra chắc sẽ dễ chịu hơn một chút, dù sao đi nữa tôi và bạn cũng không biết gì nhau, bạn cứ xem như là nghe một câu chuyện vậy”.
Thế là, tôi tình cờ biết được câu chuyện mà Thiên Trì đã cất giấu trong lòng bấy lâu nay
30 năm trước, cha tôi lúc ấy đã gần 50 tuổi rồi mà vẫn chưa lấy được vợ, vì ông bị què cộng thêm gia cảnh nghèo khó nên không có cô gái nào muốn gả về gia đình ông. Về sau, trong làng có một ông lão ăn xin dẫn theo cô con gái bị mù. Ông già đó bị bệnh rất nặng, ba tôi thấy họ đáng thương liền bảo họ vào nhà nghỉ ngơi. Thật không ngờ vừa nằm xuống thì không dậy được nữa, sau này con gái của ông già đó, cũng chính là cô gái mù kia đã được gả cho ba tôi.
Hai năm sau thì sinh ra tôi.
Nhà chúng tôi sống rất kham khổ, nhưng trước sau tôi vẫn không hề đói bữa nào
Ba mẹ không thể trồng trọt được, không có thu nhập, đành phải tách hạt bắp cho người ta, một ngày lột đến cả mười ngón tay đều sưng rộp lên chảy cả máu, ngày hôm sau liền quấn tấm vải rồi tách tiếp.
Vì để cho tôi được đi học, trong nhà ba mẹ nuôi ba con gà mái, hai con đẻ trứng bán lấy tiền, con còn lại đẻ trứng cho tôi ăn. Mẹ bảo rằng những lúc bà đi xin ăn ở trong thành phố, nghe nói những đứa trẻ trong thành đi học đều được ăn trứng gà, con nhà chúng ta cũng được ăn, sau này nhất định sẽ thông minh hơn cả những đứa trẻ khác trong thành.
Vậy mà trước sau họ đều không ăn, có lần tôi nhìn thấy mẹ sau khi đánh quả trứng vào nồi, bà đã dùng lưỡi liếm liếm những lòng trắng còn sót lại trong vỏ trứng, tôi liền ôm chầm lấy bà khóc sướt mướt. Dù nói thế nào, tôi cũng không chịu ăn trứng nữa, ba tôi sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, tức giận đến mức muốn dùng gậy đánh mẹ. Cuối cùng tôi đã thỏa hiệp, điều kiện tiên quyết chính là chia đều quả trứng đó để ba người chúng tôi cùng nhau ăn. Tuy họ đã đồng ý, nhưng mỗi lần cũng chỉ là dùng răng nhâm nhi một hai miếng cho có vậy thôi.
Những người trong thôn trước giờ đều không hề gọi tên tôi, mà đều gọi tôi là con của ông chồng què bà vợ mù. Ba mẹ chỉ cần nghe thấy có người gọi tôi như vậy, thì nhất định sẽ liều mạng với người đó.
Mẹ nhìn không thấy thì sẽ lấy miếng gạch mà ném loạn xạ cả lên, miệng chửi rằng: “Cái đồ trời đánh nhà chúng mày, chúng tôi tuy bị què bị mù, nhưng con chúng tôi bình thường lành lặn, nên không cho phép chúng mày gọi như thế. Sau này chúng mày sẽ chẳng có đứa nào bằng được con tao cả”.
Kì thi trung học năm đó, đứa con trai của vợ chồng què mù kia thi được giải nhất huyện, khiến cho họ thật sự được nở mày nở mặt một phen. Mọi người trong thị trấn đã chu cấp tất cả số tiền học phí thay nhà chúng tôi, ngày tiễn tôi đi lên thành phố học, ba tôi cũng lần đầu tiền bước ra khỏi làng vùng sâu vùng xa này.
Lúc lên xe, nước mắt tôi chảy mãi không dừng.
Ba một tay chống gậy, một tay lau nước mắt cho tôi
“Vào thành phố rồi hãy cố gắng học hành, sau này sẽ tìm được việc làm và lấy vợ ở đó luôn. Người khác mà có hỏi đến ba mẹ con thì con hãy nói rằng con là trẻ mồ côi, không có ba mẹ, nếu không thì người khác sẽ xem thường con cho xem. Nhất là con sẽ không lấy được vợ, người ta sẽ chê bai con. Nếu làm lỡ việc lấy vợ của con thì ba cũng không còn mặt mũi nào để đi gặp tổ tiên nữa”.
Câu chuyện xúc động lòng người về hai “ăn mày” đi dự đám cưới - hình 2
“Ba!”, tôi bảo ông đừng nói nữa, “đây là những lời gì thế, chỉ có những kẻ không ra gì mời không chịu nhận ba mẹ thôi?”
Mẹ cũng nói: “Những lời này đều đúng cả đấy, con phải nghe mới được. Con có còn nhớ lúc còn ở trong trường hay không? Chỉ cần nói con là con cái của vợ chồng què mù trong làng, mọi người thì lập tức khinh thường chế giễu con ngay. Lúc mới bắt đầu, ngay cả thầy cô trong trường cũng không thích con. Sau này nếu con dẫn vợ thành phố về thì hãy nói chúng ta chính là ông chú và bà thím của con”.
Nói xong, bà vừa khóc vừa lau nước mắt.
Ba nó: “Tốt nhất là đừng có dẫn vợ về nhà, hễ dẫn về nhà, mẹ con lại không nhịn được, như vậy sẽ lộ tất cả thì nguy”.
Sau đó, ông liền dúi mười quả trứng gà đã luộc chín sẵn vào lòng tôi, rồi dẫn mẹ đi mất. Tôi đứng lặng nhìn theo hình bóng của họ, nước mắt chảy mãi không thôi.
Nghe kể đến đây, khóe mắt tôi bỗng thấy cay cay, tàn tật không phải là lỗi của họ, đó chẳng qua chỉ là số mệnh buộc họ phải thế, nhưng họ đã sinh cho tôi một Thiên Trì hoàn mỹ.
Thiên Trì ngốc nghếch này, cha mẹ như thế này, thử hỏi còn có cha mẹ nào hoàn mỹ hơn thế nữa chứ.
Tôi rất tức giận, sao anh ấy lại xem thường tôi như thế?
“Vậy sau đó, anh liền nói với vợ anh rằng họ chính là ông chú và bà thím của anh sao?”.Tôi gõ câu hỏi này rồi gửi cho anh
“Vốn dĩ tôi không tin. Người vợ tôi tìm là tôi, chứ không phải ba mẹ, tại sao ngay cả ba mẹ cũng không thể nhận chứ?
Vậy mà tôi ở bên ngoài mười năm, ba mẹ không hề đến trường thăm tôi dù chỉ một lần.
Năm đầu tiên làm việc, tôi muốn dẫn họ vào thành phố chơi, họ đều không chịu, nói rằng nếu chẳng may để cho người khác biết ba mẹ tôi là người tàn tật, họ sẽ bôi tro trát trấu lên mặt tôi, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc lấy vợ của tôi”.
Người thân ở bên ngoài, con muốn tận hiếu mà không được
Cả đời họ đều ở trong vùng núi xa xôi mà không muốn ra ngoài.
Mẹ có nói rằng bà chính là từ thành thị đến đây, nhưng như vậy nào có ý nghĩa gì đâu.
Sau này, tôi đã quen một người bạn gái, khi tôi cho rằng thời cơ đã chín muồi rồi, liền dẫn cô ấy về thăm nhà một chuyến.
Nào có ngờ đâu, sau khi đến nhà, cô ấy ngay cả cơm còn chưa ăn một bữa liền bỏ đi ngay, tôi vội đuổi theo sau, cô ấy nói rằng, nếu phải sống với những người như thế, ngay cả một ngày cô ấy cũng không sống nổi. Còn nói gien nhà chúng tôi có vấn đề, con cái sau này nhất định cũng sẽ không được khỏe mạnh.
Nghe xong những lời này, tôi tức đến nỗi bảo cô ấy rằng đi được bao xa thì cứ đi. Về đến nhà, mẹ tôi đang khóc nức nở, còn ba thì luôn miệng trách mắng tôi. Bảo tôi không nghe những lời họ nói, không muốn đứt hương hỏa nhà chúng tôi.
Về sau, tôi đã quen bạn gái thứ hai, chính là vợ tôi bây giờ
Tôi rất yêu cô ấy, ngay cả nằm mơ tôi cũng sợ mất cô ấy, nhà của cô ấy lại giàu có, họ hàng thân thích đều là những người có địa vị trong xã hội.
Đã có vết xe đổ lần trước rồi, tôi rất sợ, đành phải làm đứa con bất hiếu.
Nhưng mỗi lần đến ngày lễ Tết tôi đều nhớ đến họ, trong lòng như có tảng đá lớn đè lên, rất khó chịu.
“Vậy anh trước giờ không nói cho vợ anh biết sao? Biết đâu cô ấy sẽ thông cảm chuyện này thì sao?”
“Tôi chưa từng nói, cũng không dám nói. Nếu như cô ấy chấp nhận, tôi nghĩ rằng mẹ vợ tôi cũng sẽ không chấp nhận. Tôi sống cùng với họ, ba vợ là người rất có tiếng tăm bên ngoài. Nếu như ba mẹ tôi đến rồi, không phải là bôi tro trát trấu vào mặt họ sao? Tôi cũng chỉ có thể tranh thủ những lúc ra ngoài công tác, học tập mà lén lén trở về thăm họ một lúc…
Cảm ơn bạn đã nghe tôi nói nhiều như vậy, bây giờ lòng tôi đã thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều rồi”.
Sau khi tắt máy rồi, tôi vẫn không sao ngủ được.
Ai cũng bảo là con cái không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo, nhưng hãy nhìn xem chúng tôi đã làm gì đây?
Tôi hiểu được chỗ khó xử của Thiên Trì, cũng hiểu được nỗi khổ tâm của ba mẹ anh.
Nhưng họ lại không biết rằng cả hai đã đẩy người vô tội là tôi vào trong nghịch cảnh vô tình vô nghĩa.
Trời vừa sáng, tôi liền đến gõ cửa phòng ban giám đốc, nói với ông ấy rằng những sự việc còn lại xin ông toàn quyền xử lý, tôi có chuyện vô cùng quan trọng cần phải làm ngay, mọi chuyện giờ đều phải trông cậy vào ông ấy. Sau đó, tôi vội thu dọn ít đồ, rồi đi thẳng ra trạm xe lửa. Cũng may, tôi đã bắt được chuyến xe lửa đầu tiên.
Con đường núi đó quả thật là rất khó đi.
Vừa mới bắt đầu hai chân đã mỏi đến không còn chút sức lực nào nữa, về sau bàn chân sưng phồng cả lên, không thể nào đi tiếp được nữa.
Ngay lúc giữa trưa, trời lại nắng gắt, tôi đành phải ngồi nghỉ bên đường một lúc.
Nước uống mang theo trên người gần như sắp uống hết cả rồi, mà tôi cũng không biết phía sau còn bao nhiêu lộ trình phải đi nữa.
Cởi giày, bóp cho mụn nước dưới chân chảy ra, lúc đó đau đến nỗi tôi khóc bật thành tiếng, thật sự muốn gọi điện bảo Thiên Trì đến rước tôi về nhà, nhưng lại thôi tôi phải có chịu đựng. Tôi lấy tay tóm lấy một nắm hoa cỏ lau ở ven đường lót vào dưới chân, cảm thấy bàn chân thoải mái hơn nhiều.
Nghĩ đến ba mẹ của Thiên Trì, bây giờ vẫn còn làm việc vất vả ở nhà, bàn chân bỗng nhiên tràn trề sức lực, đứng thẳng dậy mà tiếp tục đi tiếp về phía trước. Khi trưởng thôn dẫn tôi đến trước cửa nhà của Thiên Trì, một vùng trời kia, ráng chiều đỏ rực đang chiếu lên cây táo lâu năm trước cửa nhà họ.
Dưới cây táo, ông chú của Thiên Trì, không phải, ba của Thiên Trì đang ngồi ở đó, nhìn ông còn già hơn nhiều so với lúc đám cưới. Tay đang bóc những hạt bắp, cây gậy lặng lẽ dựa vào cái chân tàn tật kia của ông.
Mẹ thì quỳ ở dưới đất chuẩn bị thu dọn số bắp đã phơi xong, bàn tay bà đang gom những hạt bắp lại thành đống.
Tựa một bức tranh, mà trong bức tranh ấy chính là người cha người mẹ hoàn mỹ nhất trên đời này
Tôi từng bước từng bước đi về phía họ, ba vừa nhìn thấy tôi, quả bắp ông đang cầm trên tay liền rơi xuống đất, miệng há thật to, giật mình hỏi: “Con, sao con lại đến đây?”
Mẹ ở bên cạnh hỏi dò: “Ba nó à, ai đến vậy?”
“ Vợ…vợ của Thiên Trì”.
“Hả. Ở đâu?”, mẹ hoảng hốt dùng tay sờ soạng chung quanh để tìm về phía tôi.
Tôi khom lưng đặt hành lí xuống đất, sau đó dùng tay nắm chặt tay bà, quỳ mọp xuống đất, nghẹn ngào nói với ba mẹ rằng: “Ba! Mẹ! Con đến đón ba mẹ về nhà đây!”
Ba ho vài tiếng, nước mắt chảy dài khắp gương mặt chi chít nếp nhăn.
“Tôi đã nói rồi mà, thằng con của chúng ta không hề nuôi vô ích!”
Còn mẹ thì ôm chầm lấy tôi, từng hàng từng hàng nước mắt từ trong hốc mắt của bà chảy xuống cổ tôi.
Khi tôi dẫn ba mẹ đi, mọi người trong làng đều đốt pháo hoan hô
Tôi một lần nữa lại thấy tự hào vì ba mẹ.
Khi Thiên Trì mở cửa ra, nhìn thấy ba và mẹ đứng ở bên trái bên phải tôi, không khỏi lấy làm kinh ngạc, người anh ngây như khúc gỗ, không nói một lời nào.
Tôi nói: “Thiên Trì, em chính là người đã đọc câu chuyện của anh đó, em đã đón ba mẹ chúng ta về rồi này. Ba mẹ hoàn mỹ như thế, sao anh lại nỡ để cho họ ở trong vùng núi xa xôi hẻo lánh được chứ?”
Thiên Trì khóc không thành tiếng, ôm chặt lấy tôi, hai hàng nước mắt lăn dài xuống cổ tôi giống như mẹ anh vậy.
Ba và mẹ, hai từ ngữ thần thánh, thiêng liêng bao quát hết thảy tình yêu trên thế gian này, thật đáng để cho chúng ta dùng cả đời để gọi.
Lạy Chúa Giêsu mến yêu, cuộc đời có quá nhiều tiếng gọi mời. Có tiếng gọi mời chúng con vào con đường xấu. Có tiếng gọi mời chúng con xa lìa Chúa. Có tiếng gọi mời thôi thúc chúng con sống theo lời Chúa. Có tiếng mời gọi chúng con quay trở về với Chúa tình yêu. Nhưng Chúa ơi, với bản tính yếu đuối và lười biếng, chúng con dễ để lòng mình buông theo tính xác thịt để rời 
xa tình Chúa, để làm ngơ trước tiếng gọi mời của Chúa. Xin tha thứ cho chúng con. Xin ban thêm ơn trợ giúp để chúng con can đảm nói không với tội lỗi và quyết tâm sửa đổi lỗi lầm. Xin Chúa nhận chúng con vào gia đình của Chúa để chúng con luôn được Chúa yêu mến, dạy dỗ.

Thứ Bảy Tuần XXXIII Thường Niên - Ngày 21/11: Đức Mẹ dâng mình trong đền thờ
Lời Chúa: 
 Mt 12,46-50
46 Khi ấy, Chúa Giêsu còn đang nói với dân chúng, thì mẹ Người và anh em Người đứng ngoài tìm cách nói chuyện với Người. 47 Có kẻ thưa rằng: "Kìa, mẹ Ngài và anh em Ngài đang đứng tìm Ngài ngoài kia". 48 Nhưng Người trả lời kẻ ấy rằng: "Ai là mẹ Ta, ai là anh em Ta?" 49 Rồi Người giơ tay chỉ các môn đệ mà nói: "Đây là mẹ Ta và là anh em Ta, 50 vì hễ ai làm theo ý Cha Ta trên trời, thì người ấy là anh em, chị em và là mẹ Ta vậy".