Thứ Ba, 15 tháng 12, 2015

GIÁ TRỊ CỦA THỬ THÁCH

GIÁ TRỊ CỦA THỬ THÁCH 

Bất cứ ai cũng muốn sống bằng niềm đam mê thật sự và mong rằng những ước mơ của mình sẽ thành hiện thực. Nhưng cuộc sống không bao giờ bằng phẳng mà luôn có khúc khuỷu, gập ghềnh. Bạn thường cảm thấy mình yếu đuối trước những biến cố lớn. Vậy bạn phải làm gì để đối mặt và vượt qua những khó khăn này? 

Một điều chắc chắn là bạn không thể phủ nhận những khó khăn hay đau khổ mà phải đối mặt với nó vì đó là một phần của cuộc sống. Góc trái tim khám phá ra một điều thú vị là những người hạnh phúc luôn dám đối mặt với những tình cảnh đau thương bất hạnh.
 
Giá trị của thử thách trong cuộc sống
Giá trị của thử thách 

Với sự tự tin, họ vượt qua những biến cố của đời mình bằng thái độ trầm tĩnh và bản lĩnh Ban đầu, họ cũng chìm đắm trong cầm giác đau buồn như bao người khác. Họ lắng nghe con tim mình thổn thức, nghe lý trí thét gào. Nhưng họ không phủ nhận hay trốn chạy khỏi nổi đau như nhiều người chúng ta thường làm để phớt lờ hiện tại mà sống tiếp. Thay vì vậy, họ sống đến tận cùng của nỗi đau, để rồi khi tĩnh tâm trở lại, họ suy nghĩ về những điều đã xảy ra, xét đoán chúng và tìm cách hành động đúng đắn nhất. Họ thường nghe theo tiếng nói của trái tim chứ không theo ước muốn của người khác. Điều này tiếp thêm sức mạnh giúp họ vượt qua nghịch cảnh và chừa lành vết thương để tiếp tục cuộc sống. 

Họ cảm ơn những khó khăn thử thách đó và luôn rút kinh nghiệm từ sự việc đã xảy ra. Ngay cả trong những tình huống đau buồn nhất, họ vần tìm được những hạt mầm của sự trưởng thành và nâng cao tầm hiểu biết. 

Thực tế, càng trải qua nhiều khó khăn, mất mát, bạn càng vừng vàng và trưởng thành hơn. Nếu không tôi luyện mình trong khó khăn, bạn sẽ dẻ dàng gục ngã khi gặp thất bại trong cuộc sống. Sự tôi luyện giúp bạn trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn, bạn sẽ làm chủ được bản thân ngay trong những hoàn cảnh đau lòng nhất. Nhờ vậy, bạn sẽ không bị "giam cầm" trong nỗi buồn và sự mất mát.

Lạy Chúa Giêsu mến yêu, chúng con thật hạnh phúc được sinh ra trong đức tin của Hội Thánh. Đức tin đó được chính Chúa nuôi dưỡng và củng cố qua suốt dọc dài lịch sử của ơn cứu độ. Nhưng Chúa ơi, đức tin của chúng con cũng có lúc tăm tối như Abraham và cũng trải qua biết bao thử thách như Môsê. Cuộc đời đâu mấy khi bình yên. Sóng gió, thử thách, gian nan, lận đận vẫn cuốn vào kiếp người chúng con. Có những lúc chúng con muốn buông trôi theo dòng đời. Có những lúc chúng con hụt hẫng mất niềm tin vào sự quan phòng của Chúa. Xin tha thứ cho những lầm lỗi của chúng con. Xin ban cho chúng con đức tin kiên vững để vượt qua những thử thách gian nguy. Xin cho chúng con một lòng trung tín vào Chúa cho dẫu dòng đời có xô đẩy bởi biết bao khốn khó tư bề.

Chúa đã thực sự đi vào lịch sử loài người

Thứ Năm tuần III Mùa Vọng - Ngày 17/12, Bát nhật chuẩn bị Lễ Giáng Sinh
Lời Chúa: 
 Mt 1,1-17
1 Sách gia phả của Chúa Giêsu Kitô, con vua Ðavít, con của Abraham. 2 Abraham sinh Isaac; Isaac sinh Giacóp; Giacóp sinh Giuđa và các anh em người. 3 Giuđa sinh Phares và Zara bởi bà Thamar; Phares sinh Esrom; Esrom sinh Aram; 4 Aram sinh Aminadab; Aminadab sinh Naasson; Naasson sinh Salmon; 5 Salmon sinh Booz do bà Rahab; Booz sinh Giobed do bà Rút. Giobed sinh Giêsê; 6 Giêsê sinh vua Ðavít. Ðavít sinh Salomon do bà vợ của Uria; 7 Salomon sinh Robo-am; Roboam sinh Abia; Abia sinh Asa; 8 Asa sinh Giosaphát; Giosaphát sinh Gioram; Gioram sinh Ozia; 9Ozia sinh Gioatham; Gioatham sinh Achaz; Achaz sinh Ezekia; 10 Ezekia sinh Manas-se; Manasse sinh Amos; Amos sinh Giosia; 11 Giosia sinh Giêconia và các em trong thời lưu đày ở Babylon. 12 Sau thời lưu đày ở Babylon, Giêconia sinh Salathiel; Sala-thiel sinh Zorababel; 13 Zorababel sinh Abiud; Abiud sinh Eliakim; Eliakim sinh Azor; 14 Azor sinh Sađoc; Sađoc sinh Akim; Akim sinh Eliud; 15 Eliud sinh Eleazar; Eleazar sinh Mathan; Mathan sinh Giacóp; 16 Giacóp sinh Giuse, là bạn của Maria, mẹ của Chúa Giêsu gọi là Ðức Kitô.
17 Vậy, từ Abraham đến Ðavít có tất cả mười bốn đời, từ Ðavít đến cuộc lưu đày ở Babylon có mười bốn đời, và từ cuộc lưu đày ở Babylon cho đến Chúa Kitô có mười bốn đời.

Câu chuyện về lòng bác ái

Câu chuyện về lòng bác ái
Đại văn hào Pháp Victo Hugo đã tạo ra hai nhân vật Jean Vajean và Myrien trong tác phẩm “Những người khốn khổ” để tạo minh chứng cho mọi thời đại, chính các công việc bác ái, từ thiện đã cải tạo được biết bao các phần tử xa đọa, biết bao con người nguy hại cho gia đình và cho xã hội.
Một chiều nọ tại Montreil nước Pháp, một đám cháy lớn xảy ra gần trong khu vực có nhà ông cảnh sát trưởng. Người ta thấy một người lạ mặt chữa cháy một cách hăng say, đặc biệt là , duy chỉ có anh ta đủ can đảm xông vào ngọn lửa để cứu hai con ông cảnh sát và đưa hai em ra ngoài an toàn. Từ đó, người thanh niên này được dân địa phương giúp đỡ, anh xưng tên là Madeleine. Anh tận tụy với mọi người, sống vui vẻ, đầy tình thương, đầy bác ái, anh đã chiếm được cảm tình từ người già đến trẻ con Montreil. Kết quả là trong kỳ bầu thị trường, anh đã đắc cử. Ông thị trưởng Madeleine sống đơn sơ, thương yêu và hay giúp đỡ mọi người. Ông sống bình dị, bác ái, lo mở mang nhà dưỡng lão, trường học, cô nhi viện, viện tế bần. Ông thường có mặt trong các gia đình tang chế, thích thăm người bệnh hơn là tới các cuôc hội hè, yến tiệc linh đình. Ông được mọi người kính trọng, yêu quý..Nhưng một số các mệnh phụ trong tỉnh, bạ miệng, đồn đại với nhau rằng: ông là một nhà phù thủy. Lý đó đó là ông có một căn phòng kín, không cho ai lui tới,phải chăng ông luyện bùa phép ở đó chăng?
Quả thật, ông có một căn phòng đặc biệt không phải ở chõ căn phòng được trang hoàng lộng lẫy, hay chứa những dụng cụ ma quái, mà đó chỉ là một căn phòng rất đơn sơ, đơn sơ tới nõi căn phòng duy chỉ có một chiếc bàn, trên bày hai chân đèn bằng bạc. Ông thường ngắm nghĩa và tôn trọng hai chân đèn này như một bảo vật qúy nhất của đời ông. Câu chuyện dưới hai chân đèn này cũng có thể là biến cố quan trọng nhất trong đời ông.
Thực ra, thị trưởng Madeleine có tên thực là Jean Vajean. Jean Vanjean ( Giăng Vă n Giăng) mồ côi cha mẹ từ nhỏ và sống với chị gái. Chị gái anh quá nghèo, và có tới 7 đứa con nheo nhóc. Một hôm, không có gì ăn, thương các cháu bị đói, anh đã tới cửa hiệu bánh của lão Mobe, đạp tủ kính, lấy trộm bánh về cho các cháu. Jean Vajean bị bắt và hầu tòa. Tòa kết án anh 5 năm khổ sai về tội ăn trộm có phá hại nhà cửa.
Nhưng ở tù được bốn năm, anh vượt ngục. Jean Vanjean lại bị bắt và mức án của anh tăng lên 5 năm nữa. Anh phải ngồi từ them 6 năm. Được 3 năm, anh lại vượt ngục, và lần này không thành. Mức án của anh tăng thêm 3 năm nữa. Tổng cộng, Jean Vanjean bị giam đúng 13 năm tù. Thời gian trong tù, anh đã suy nghĩ tình đời éo le, luật lệ bất công của xã hội: vì một chiếc bánh mà phải xiềng xích giữ khổ sở 13 năm tù.. Anh quyết tâm, ra khỏi tù, anh sẽ trả thù người đời cho hả giận. Khi anh ra tù, với số tiền lộ phí nhà giam cấp cho anh, anh đi bộ về quê nhà.
Giữa đường, trời tối, anh vào một quán ăn, nhưng khi người ta khám phá ra anh là một phạm nhân mới được tự do, thì không một ai dám chứa chấp anh , mặc dầu anh có đủ tiền trả một bữa ăn và qua một đêm trọ.
Anh phải lang thang giữa đường phố, cuối cùng anh định ngủ ở tháp chuông của một ngôi thánh đường. Nhưng có mấy bà đi nhà thờ, chỉ cho anh biết: anh có thể đi tới ngủ nhờ nơi tòa giám mục của giám mục Myrien (GM. Myrien) ở gần đó.
GM.Myrien là con người sống đạo đức, sống bác ái, quảng đại với mọi người. Tối hôm đó, Jean Vajean tới tòa giám mục xin ở trọ một đêm. Anh bỡ ngỡ vì chính ĐC.Myrien (đức cha Myrien) niềm nở đón tiếp anh, coi anh như một vị khác quý. Ông bắt người giúp việc soạn bữa để anh cùng ngồi bàn dung cơm chung với ngài. Cũng như thường lệ, khi có khách, Ông thường đưa bộ muỗng đĩa bạc để tiếp anh. Anh được ĐC.Myrien gọi bằng “ông” : tiếng mà suốt đời anh chưa ai gọi bao giờ
Tuy nhiên anh vẫn còn nuôi lòng căm thù, hận đời. Đêm đó, Jean Vajean dược ĐC.Myrien cho ngủ trong phòng khách thông liền với phòng Ông.
Nửa đêm thức giấc, anh sang phòng ĐC.Myrien, thấy Ông đang ngủ ngon, nết mặt vẫn tóa ra một vẻ thánh thiện, bình thản , êm đềm, đáng kính nên anh không  nỡ tâm sát hại mà chỉ qua phòng ăn lấy bộ đồ muỗng, thìa, đĩa bạc rồi tẩu thoát.
Sáng sớm, người giúp việc càu nhàu và cho Đức Cha biết là “ông khách quý” của Đức cha đã ra đi và mang theo bộ đồ ăn quý nhất của Giám mục. Ông chỉ cười và coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng lát sau, người ta thấy cảnh sát điệu Jean Vajean vào tòa giám mục, vì cảnh sát vừa bắt được anh, khám sét thấy trong hành lý của anh có mộ đồ ăn bạc. Cảnh sát nghi là anh đã ăn trộm những đồ này của tòa Giám Mục và giải anh vào gặp Đức Cha Myrien để tìm hiểu thực hư.
Nhưng ĐC.Myrien vừa thấy anh, ngài đã niềm nở chào anh và nói: “Hôm qua tôi cho anh bộ muỗng đĩa, tôi còn cho anh cả đôi chân đèn trong phòng ngủ, đôi chân đèn này cũng bằng bạc, ít ra cũng bán được 200 quan, sao anh lại bỏ quên không lấy ?”
Rồi Ông đưa cả đôi chân đèn trong phòng ngủ cho anh. Thấy vậy, cảnh sát bỏ đi, vì cho là chính đức cha đã tặng anh các đồ vật đó.
Khi cảnh sát đi rồi, Jean Vajean sững sờ đứng một mình với Ông. Ông nói nhỏ với anh: “thôi con đi, đừng bao giờ quên lời cha. Con hứa với cha là con sẽ dung số tiền bác các đồ này, để làm lại cuộc đời, sống lương thiện giúp ích cho xã hội”
Jean Vajean, một người đã nung nấu hận thù ròng rã 13 năm, nhưng qua một đêm sống với ĐC.Myrien, anh đã đổi thành con người mới, bỏ lòng hận thù, quyết tâm làm lại cuộc đời.
Anh không về quê, anh qua Montreil vào đúng buổi chiều xảy ra đám cháy… Chính anh đã liều mạng xông vào lửa, cứu hai con của ông cảnh sát khỏi bị cháy…và anh đã đổi tên là Madeleine. Anh trân trọng giữ hai chân đèn của Giám Mục Myrien để luôn ghi nhớ và thực hành điều Ông dạy anh.
Đối xử tốt với người, sống bác ái thực sự với người, là một trong những điều hữu hiệu nhất để cải tạo một con người xấu thành tốt

Lạy Chúa Giêsu mến yêu, Chúa đã yêu thương chúng con vô ngần. Chúa yêu thương hết mọi người. Chúa luôn chăm sóc mọi người chúng con. Chúa đã thực thi sứ mệnh của Đấng Messia khi giải thoát cho kẻ què, người mù. Chúa đã mang tin vui bình an đến cho mọi cảnh đời đang chìm đắm trong thất vọng buồn đau. Xin giúp chúng con biết mang tin vui Chúa đến cho anh em qua đời sống bác ái yêu thương, qua sự dấn thân quảng đại phục vụ mọi người.
Thứ Tư tuần III Mùa Vọng
Lời Chúa: 
 Lc 7,18b-23
18b Khi ấy, Gioan gọi hai người trong số môn đệ của mình, 19 sai họ đến thưa Chúa Giêsu rằng: "Ngài là Ðấng phải đến chăng, hay chúng tôi còn phải chờ đợi Ðấng nào khác?" 20 Khi những người này đến cùng Chúa Giêsu, họ thưa Ngài rằng: "Gioan Tẩy Giả sai chúng tôi đến hỏi Ngài: Ngài có phải là Ðấng phải đến, hay chúng tôi còn phải đợi Ðấng nào khác?" 21 Ngay lúc đó, Chúa chữa những người khỏi bệnh hoạn tật nguyền và quỷ ám, và cho nhiều người mù được thấy. 22 Ngài đáp lại rằng: "Các ông hãy về thuật lại cho Gioan những điều các ông đã nghe và đã thấy: người mù xem được, người què đi được, người phong hủi được sạch, kẻ điếc nghe được, người chết sống lại, kẻ nghèo khó được rao giảng tin mừng; 23 và phúc cho ai không vấp phạm vì Ta".

Thứ Hai, 14 tháng 12, 2015

Một phút nóng giận, ân hận suốt đời


Một phút nóng giận, ân hận suốt đời: Câu chuyện xúc động về con chim ưng quý của Thành Cát Tư Hãn


Thời điểm con người dễ phạm phải sai lầm nhất, đó là lúc đang tức giận. Vì vậy khi đang tức giận bạn đừng nên quyết định làm việc gì nhé, câu chuyện sau đây là minh họa bài học này rõ ràng nhất.
Thành cát Tư Hãn là một vị vua nổi tiếng, quân đội của ông đánh đến đâu thắng đến đó. Vó ngựa của quân Mông Thát tung hoành khắp nơi, phía bắc đến tận dải Bai Can, phía nam đến Hoàng Hà tức chiếm cả nước Trung Quốc (lúc đó là nhà Kim và nhà Tống) , phía đông đến sông Tùng Hoa, Tây đến Lý Hải (biển Casienne), nghĩa là bao gồm phần đất liền mênh mông Nam Sibere, Trung Quốc, Trung Á và một phần ngoại Cáp-ca-do (Caucase), một phần châu Âu có cả thành phố Matxcova.
Một buổi sáng nọ, tên đường trở về cung điện, Thành Cát Tư Hãn có nhã hứng săn bắn. Ông cùng các thuộc hạ rẽ vào cánh rừng gần lâu đài săn bắn. Những người đi săn cùng ông đều mang theo cung tên, nhưng Thành Cát Tư Hãn mang theo trên cánh tay của ông một con chim ưng mà ông yêu thích: nó sẽ bắt mồi nhanh hơn và chính xác hơn bất cứ mũi tên nào, bởi vì nó có thể bay vút lên trời cao và nhìn thấy mọi vật mà con người không thể thấy.
Thế nhưng đoàn người lùng sục nhưng không săn được gì cả. Đến trưa, mọi người quay lại chỗ cắm trại, Thành Cát Tư Hãn vốn thích được một mình rong ruổi cùng con chiến mã nên ông tách đoàn đi riêng, ông thông thuộc mọi đường đi lối lại trong khu rừng này. Vì vậy, trong khi cả đoàn đi săn trở về lâu đài bằng con đường ngắn nhắt thì ông lại quyết định đi băng qua thung lũng dù biết đi theo đường này sẽ mất nhiều thời gian hơn.
Sau một ngày dài rong ruổi, Thành Cát Tư Hãn cảm thấy khát nước đến mức cổ họng như có lửa đốt. Chú chim ưng rời khỏi vị trí quen thuộc trên cổ tay nhà vua, bay vút lên trời, bao giờ nó cũng tìm được đường về cung. Trong sức nóng của mùa hè, mọi dòng suối đều khô cạn, và ông không tìm được nước để uống.
Thành Cát Tư Hãn cho ngựa đi nước kiệu khi nhớ ra ở gần con đường mòn có một con suối nhỏ. Thế nhưng, ông tìm mãi mà chẳng thấy con suối ấy đâu. Ông tiếp tục cho ngựa tiến về phía trước và nhìn thấy nước rỉ từ hai khe đá trên vách núi. Thành Cát Tư Hãn bỉết những giọt nước này xuát phát từ một con sông hay một cái hồ nào đó trên kia. Vào mùa mưa, dòng suối sẽ tràn qua khe đá này, nhưng bây giờ đang là mùa hè nên ông đành bằng lòng với những giọt nước hiếm hoi đang nhỏ giọt kia
Thành Cát Tư Hãn xuống ngựa và lấy ra chiếc cốc bằng bạc mà lúc nào ông cũng mang theo bên mình. Thật lâu nước mới chảy đầy cốc và, ngay lúc ông đưa chiếc cốc lên môi mình, con chim ưng bay lên và giật chiếc cốc từ tay ông rồi ném nó xuống đất.
Thành Cát Tư Hãn giận lắm, nhưng vì con chim ưng rất được ông yêu thích nên ông cho rằng có lẽ nó cũng khát nước. Ông cúi xuống nhặt chiếc cốc lên, lau sạch bụi đất, và lại hứng nước vào cốc. Lần này, khi nước chỉ mới được nửa cốc, con chim ưng lại lao đến tấn công và làm đổ nước lần nữa.



Thành Cát Tư Hãn rất quý con chim, nhưng ông không thể chấp nhận sự vô lễ như thế trong bất cứ hoàn cảnh nào; không chừng có ai đó nhìn thấy cảnh này từ xa và, sau đó, sẽ kể lại cho các chiến binh của ông rằng một nhà chinh phục vĩ đại mà lại không thể thuần hoá nổi chỉ một con chim.
Lần này, ông rút kiếm ra khỏi vỏ, nhặt chiếc cốc và lại hứng nước, một mắt canh chừng dòng nước chảy, còn mắt kia để ý đến con chim ưng. Ngay lúc ông có đủ nước trong cốc và sắp uống, thì con chim ưng lại bay lên và lao về phía ông. Thành Cát Tư Hãn, với một nhát kiếm, đâm thủng qua lồng ngực con chim.
Con chim ưng tội nghiệp rơi phịch xuống đất, nằm thoi thóp trên nền đất và một lúc sau thì chết ngay dưới chân chủ.
Nhưng khi nhà vua quay lại thì chẳng thấy chiếc cốc của mình đâu. Ông tìm quanh thì thấy nó đã rớt xuống giữa khe đá hẹp mà không thể nhặt nó lên được.
– Nhất định ta sẽ tìm được nước uống từ con suối này. – Ông tự nhủ.
Với quyết tâm đó, ông lội ngược lên thượng nguồn. Cuộc hành trình khá vất vả; càng leo lên cao, cơn khát càng giày vò ông.
Ông kinh ngạc khi thấy quả nhiên có một vũng nước, và ngay giữa vũng nước đó là xác một con rắn độc nguy hiểm nhất của miền đất này. Nếu ông lỡ uống nước đó, chắc hẳn ông đã chết rồi.
Nhà vua đứng lặng người, quên cả cơn khát. Trong đầu ông hiện lên hình ảnh xác con chim ưng tội nghiệp đang nằm trên đất lạnh.
– Con vật đáng thương đã tìm mọi cách cứu sống ta. – Ông bật khóc. – Vậy mà ta đã làm gì thế này? Trời hỡi, làm sao để cứu con vật khốn khổ ấy sống lại bây giờ? Ta biết lấy gì để đền đáp ơn cứu mạng của nó đây? Chính tay ta đã giết chết người bạn trung thành nhất của mình.
Thành Cát Tư Hãn trở lại khe đá, nhẹ nhàng đỡ xác con vật tội nghiệp lên tay và đặt nó vào túi săn. Sau đó, ông lên ngựa và phi thẳng về cung.
Ông ra lệnh làm một bức tượng chim bằng vàng, và trên một cánh chim, ông khắc dòng chữ:
Thậm chí khi một người bạn làm điều gì đó anh không thích, người đó vẫn cứ là bạn của anh.
Và trên cánh bên kia, ông khắc dòng chữ:
Bất cứ hành động nào được thực hiện trong sự giận dữ đều là hành động đưa đến sự thất bại.
Lạy Chúa Giêsu mến yêu, ở đời nói thì dễ mà làm lại khó. Thưa vâng với Chúa thì dễ nhưng làm theo ý Chúa là một chặng dài đầy gian nan. Có bao lần chúng con đã hứa với Chúa nhưng rồi lại thất trung, thất tín với Chúa. Có bao lần chúng con muốn cho danh Chúa cả sáng nhưng đời sống chúng con lại trì trệ, tội lỗi và bê tha. Xin tha thứ cho những yếu đuối của chúng con. Xin nâng đỡ đức tin còn yếu kém của chúng con. Xin cho chúng con nghị lực kiên cường để chu toàn bổn phận với Chúa. Xin đừng để tính lường biếng, thói hưởng thụ làm tê liệt những ý chí vươn lên của chúng con.

Thứ Ba tuần III Mùa Vọng
Lời Chúa: 
 Mt 21,28-32
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các thượng tế và các kỳ lão trong dân rằng: 28 Các ông nghĩ sao: Một người kia có hai con trai. Ông ta đến nói với người thứ nhất: "Này con, hôm nay con hãy đi làm vườn nho". 29 Nó đáp: "Con không muốn đâu!" Nhưng sau đó, nó hối hận, nên lại đi. 30 Ông đến gặp người thứ hai, và cũng bảo như vậy. Nó đáp: "Thưa ngài, con đây!" nhưng rồi lại không đi. 31 Trong hai người con đó, ai đã thi hành ý muốn của người cha?" Họ trả lời: "Người thứ nhất". Ðức Giêsu nói với họ: "Tôi bảo thật các ông: những người thu thuế và những cô gái điếm vào Nước Thiên Chúa trước các ông. 32 Vì ông Gioan đã đến chỉ đường công chính cho các ông, mà các ông không tin ông ấy; còn những người thu thuế và những cô gái điếm lại tin. Phần các ông, khi đã thấy vậy rồi, các ông vẫn không chịu hối hận mà tin ông ấy".

Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2015

Câu chuyện xúc động về cặp đôi trong quán bánh canh khiến dân mạng ngưỡng mộ

Câu chuyện xúc động về cặp đôi trong quán bánh canh khiến dân mạng ngưỡng mộ



Trong quán bánh canh nọ, một người tình cờ ngồi cạnh đôi tình nhân và nghe được câu chuyện của họ. Ban đầu, cặp đôi khiến người này khá “ngứa tai” vì cứ liên tục nhường cho nhau thức ăn trong hai tô bánh canh, có khi là cục xương, có khi là miếng chả cá,… Đến khi theo dõi gần hết câu chuyện, người này mới vỡ lẽ, hóa ra đây chẳng phải là một cặp đôi thích nhõng nhẽo, phô diễn tình cảm nơi đông người. Họ nhường phần thịt, chả cho nhau vì họ chỉ đủ tiền mua được một tô bánh canh có xương (đắt hơn tô bình thường 10 nghìn đồng).
Hôm đó là sinh nhật của chàng trai nhưng trong khả năng chi tiêu của mình, cặp đôi đã quyết định chọn cách ăn mừng ngày quan trọng một cách đơn giản và tiết kiệm nhất. Phải đắn đo lắm, họ mới quyết định gọi hai ly nước mía thay vì một ly, đi ăn kem hay là không,… Tuy vậy, đây không phải là một câu chuyện để chúng ta thương hại những người khó khăn hơn mình. Đây là một câu chuyện xúc động về cách mà hai người yêu thương nhau lo lắng, quan tâm nhau chân thành và cho người kia thứ tốt nhất mà mình có.
Đây là nguyên văn câu chuyện mà người chứng kiến đã đăng tải trên trang cá nhân:
“Đi ăn bánh canh cua. Đang ăn có một cặp đi vào ngồi kế, kéo ghế trúng mình. Chàng trai nhẹ nhàng xin lỗi, giờ mới để ý cô gái rất xinh, anh chàng thì gầy gầy không có vẻ gì hợp với bạn nữ. Nhưng...
- Em ăn bánh canh có xương hay bình thường?
- Em ăn bình thường, anh ăn có xương đi cho ngon.
- Thôi để anh ăn bình thường cho.
- Không! Để em ăn tô bình thường.
- Kệ kêu chút tính nha.
Anh chàng kêu 1 tô bình thường, 1 có xương (có xương mắc hơn 10 nghìn). Nhường qua lại hồi cô gái ăn tô có xương.
- Em uống nước mía không? Anh kêu.
- Anh cũng uống nước mía luôn nha.
- Thôi anh không khát, kêu cho em thôi.
Cô nàng xụ mặt.
- Đó cứ vậy không đó. Nay sinh nhật anh mà mình chơi sang một bữa đi. Từ tối giờ đi ăn uống gì anh cũng nhường em không à.
- Anh không khát thiệt mà.
- Giờ uống không? Anh không uống em nhịn luôn.
- Rồi rồi uống.
.....
- Cho anh cục nè (cục xương thịt to, 1 tô có 2 cục).
- Thôi em ăn đi. Anh không ăn.
- Mệt anh ghê em ăn không hết. Ăn đi cho mập, ốm nhôm thấy ghê. Hihi!
.....
- Em ăn cua nè.
....
- Anh ăn chả cá không. Cho anh nè.
Hai người chia đồ ăn qua lại, chẳng để ý kế bên mình 'gato' cực điểm với tình cảm của họ. Cứ nghĩ hai đứa này hơi điên, thôi kêu mẹ 2 tô có xương, 2 ly nước mía đi khỏi phải nhường qua nhường lại giận dỗi. NHƯNG....
...
- Nãy giờ xài nhiêu rồi anh?
- Hình như hai trăm mấy.
- Chút đi ăn kem không? Em còn tiền nè. Sinh nhật anh mà chơi tới bến luôn đi hihi.
- Rồi rồi.
- Anh còn.nhiêu tiền?
- Ba trăm rưỡi.
- Sao ít vậy? Bữa chủ nhật anh mới lãnh lương mà.
- Uh nhưng phải chừa tiền đóng tiền học cho em nữa.
- Mệt anh ghê. Lấy tiền ra xài đi, cuối tháng em cũng lãnh lương mà.
- Để tiền đó đóng tiền nhà của em với đi chợ mua đồ ăn.
Anh còn ba trăm mấy đủ xài không? Chút em chia anh 200 nha hihi.
- Đủ. Em để xài đi.
- Hứ! Tối ngày cứ vậy hoài. Ghét!
.....
Họ lại tiếp tục ăn, chàng trai vẫn nhẹ nhàng trò chuyện với cô gái, lau mồ hôi, chia đồ ăn cho nhau.
Mình ăn xong trước khá lâu, im lặng đứng dậy đi lại gần cô chủ tính tiền cả ba tô và 2 ly nước mía rồi lên xe đi.
Trời SG vẫn mưa nhẹ, chạy xe đến quán cafe quen, vẫn mỉm cười cho đến giờ. Tất nhiên mình cũng chẳng nhiều tiền gì... nhưng... sinh nhật anh chàng ấy mà, chơi sang một bữa. Cảm ơn... vì mình được thấy chính mình của ngày đó”.

(Ảnh minh họa)
 “Ngày nay, người ta yêu nhau bằng gì?”
Trong cuộc sống ngày càng phát triển với vô vàn thứ thật giả lẫn lộn, tình yêu cũng trở nên phức tạp hơn. Có người yêu nhau bằng những lợi thế thăng tiến trong công việc được đổi lại, có người yêu nhau vì một bức ảnh được 360 độ chỉnh sửa lung linh trên trang cá nhân, có người yêu nhau vì những món quà đắt tiền,… Tuy vậy, cặp đôi trong quán bánh canh giữa Sài Gòn hối hả này đã khiến mọi người phải ngưỡng mộ vì tình yêu giản đơn, chân thành của họ.
Câu chuyện không chỉ nhận được sự đồng cảm của giới trẻ mà còn được nhiều người ở thế hệ trước đón nhận khi làm họ nhớ về một thời cùng người bạn đời chia ngọt sẻ bùi trong những thời khắc khó khăn nhất. Cặp đôi trẻ này đã chứng minh rằng, không phải vật chất hay những giá trị ảo, ở thời nào, người ta cũng yêu nhau bằng trái tim.
Lạy Chúa Giêsu mến yêu, ở đời chúng con thích khám phá sự thật. Chúng con cũng ưa thích con người chân thật. Chúng con ghét sự giả dối. Chúng con thích tấm lòng hơn là những hình thức bên ngoài. Nhưng Chúa ơi, sao chúng con lại khó sống chân thật với bản thân của mình. Chúng con thích đóng bộ áo giả dối vào con người của mình. Chúng con tìm cách che đậy sự thật. Chắc Chúa cũng buồn với chúng con như Chúa đã từng đau đớn về thái độ sống giả dối của các biệt phái năm xưa. Chắc Chúa cũng không vui vì những lệch lạc về những giá trị của chân thiện mỹ khiến chúng con đang đánh mất dần tính bổn thiện trong con người chúng con. Xin tha thứ cho chúng con. Xin giúp chúng con canh tân sửa đổi cho phù hợp với giáo huấn của Chúa.
Thứ Hai tuần III Mùa Vọng - Ngày 14-12: Thánh Gioan Thánh Giá
Lời Chúa: 
 Mt 21,23-27
23 Khi ấy Chúa Giêsu vào Đền thờ. Lúc Người giảng dạy, các thượng tế và kỳ lão trong dân đến hỏi Người rằng: "Ông lấy quyền nào mà làm những điều này? Ai đã ban quyền ấy cho ông?" 24 Chúa Giêsu trả lời: "Tôi cũng hỏi các ông một điều. Nếu các ông trả lời cho tôi, thì tôi sẽ nói cho các ông biết tôi lấy quyền nào mà làm các điều đó. 25 - Phép Rửa của Gioan bởi đâu mà có? Bởi trời hay bởi người ta?" Họ bàn tính với nhau rằng: "Nếu ta nói bởi trời, thì ông sẽ nói với ta: Vậy tại sao các ngươi không tin ông ấy? 26 Và nếu ta nói bởi người ta, thì chúng ta lại sợ dân chúng. Vì mọi người coi Gioan như một vị tiên tri". 27 Bấy giờ họ trả lời Chúa Giêsu rằng: "Chúng tôi không được biết". Chúa Giêsu nói với họ: "Tôi cũng không nói cho các ông biết tôi lấy quyền nào mà làm các điều đó".

Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2015

BỆNH LẢI NHẢI

BỆNH LẢI NHẢI




 Chị vợ đang nấu nướng trong nhà bếp, anh chồng cứ đứng bên lải nhải không ngừng:  - Chậm thôi! Cẩn thận! Lửa lớn quá! Mau lên! Lật cá đi! Ôi cho nhiều dầu quá! Chị vợ nói: Em biết phải nấu nướng thế nào mà! Anh chồng: Em đương nhiên là biết, bà xã. Anh bình tĩnh nói tiếp:  - Anh chỉ là muốn em biết, khi anh lái xe, em ở bên lải nhải không ngừng và em sẽ hiểu cảm giác của anh thế nào thôi! >>> Bài học rút ra: Học cách thông cảm cho người khác không khó, chỉ cần bạn nghiêm túc đứng ở góc độ và lập trường của đối phương để nhìn nhận vấn đề. Bởi khi bạn là họ, bạn mới hiểu tất cả những hành động của họ ở mọi góc độ. Đừng vội suy xét và kết luận sự việc khi chưa rõ mọi vấn đề.

Lạy Chúa Giêsu mến yêu, vì yêu thương chúng con nên Chúa đã mang lấy thân phận người nghèo như chúng con. Chúa cũng hiểu nỗi đau của sự khước từ. Chúa đã cảm nhận sự lạnh buốt của tình người giá băng. Chúa đã phải giáng sinh nơi đồng hoang mông quạnh. Xin Chúa thương ban bình an đến cho những cảnh đời đang gặp bất hạnh, rủi ro. Xin cho có nhiều tâm hồn quảng đại dấn thân làm vơi đi nỗi đau cho anh em. Xin giúp chúng con đừng bao giờ khước từ anh em. Xin giúp chúng con biết đón nhận nhau vì Chúa đang hiện diện nơi họ. Họ đang cần một ly trà, một chén cơm, một lời khích lệ, một sự cảm thông, tha thứ. Xin cho chúng con hiểu rằng: mỗi lần chúng con làm những nghĩa cử bác ái yêu thương là một lần chúng con đón nhận Chúa giáng sinh trong cuộc đời chúng con.

Thứ Bảy tuần II Mùa Vọng
Lời Chúa: 
 Mt 17,10-13
10 Khi xuống núi, các môn đệ hỏi Chúa Giêsu rằng: "Tại sao các luật sĩ lại nói Êlia phải đến trước đã?" 11 Chúa Giêsu trả lời: "Thật Êlia phải đến để chấn hưng mọi sự. 12 Và Thầy bảo các con, Êlia đã đến rồi, và họ không nhận biết ông, nhưng đã đối xử với ông như ý họ. Cũng vậy, Con Người sẽ phải đau khổ bởi họ". 13 Bấy giờ các môn đệ hiểu Chúa Giêsu nói với họ về Gioan Tẩy Giả.

Thứ Năm, 10 tháng 12, 2015

NGU MUỘI VÀ KHÔN NGOAN

NGU MUỘI VÀ KHÔN NGOAN

“Kẻ ngu muội tỏ ra sự nóng giận của mình nhưng người khôn ngoan khỏa lấp nó và cầm giữ nó lại.”- Châm Ngôn





Ngu muội và khôn ngoan là hai phạm trù trái ngược và thường mang lại hậu quả trái ngược cho người nắm giữ nó. Ngu muội thường chỉ về những người ít kinh nghiệm sống, ít được học hành, ít tiếp xúc với xã hội,… từ điển giải thích rằng đó là “những người ngu dốt, tối tăm, không hiểu biết gì” và thường mang họa vào thân.
Còn khôn ngoan, thì ngược lại, là người khéo léo trong cách xử sự, nói năng, giao tiếp,… để tránh cho mình những điều không hay. Ai chẳng muốn được trở thành người khôn ngoan, nhưng trên đời này mấy ai sinh ra đã trở nên người khôn ngoan? Bởi sự khôn ngoan phải là quá trình tích lũy, đúc kết qua những trải nghiệm cuộc sống. Một trong những tính cách mà người ta cho rằng có thể đo đếm được sự khôn ngoan đó là sự tiết chế cơn giận dữ. 
Việt Nam chúng ta có câu thành ngữ: “cả giận mất khôn”. Đúng là như vậy, khi chúng ta giận dữ, nóng nảy, bực tức thái quá thì sẽ mất tỉnh táo, rất dễ mắc sai lầm. Có thể chỉ vì một câu nói, một hành động, một cử chỉ vào lúc giận dữ có thể mang đến hậu quả khôn lường.
Trong xã hội ngày hôm nay, chúng ta nghe thấy, xem thấy hàng ngày những vụ ẩu đả, giết người xuất phát chỉ từ những lý do rất vu vơ, vớ vẩn: chỉ một cái nhìn, một lời nhận xét, hoặc chỉ vì một sự đụng chạm nhỏ trên đường phố đã khiến cho người ta giận dữ và lao vào những xung đột không đáng có. Chỉ khi đã xảy ra rồi thì những người trong cuộc mới thấy xót xa và hối tiếc là tại sao lúc đó họ lại điên rồ đến như vậy. 
Câu chuyện về Thành Cát Tư Hãn dưới đây cho chúng ta một bài học đắt giá về sự tự cao và nóng giận:  
Một buổi sáng nọ, Thành Cát Tư Hãn - vị vua nổi tiếng của Mông Cổ - và các thuộc hạ của ông cùng đi săn. Những người cùng đi với ông mang theo cung tên, nhưng Thành Cát Tư Hãn mang theo trên cánh tay của ông con chim ưng mà ông yêu thích:  nó sẽ bắt mồi nhanh hơn và chính xác hơn bất cứ mũi tên nào, bởi vì nó có thể bay vút lên trời cao và nhìn thấy mọi vật mà con người không thể thấy. 
Tuy nhiên, mặc cho mọi cố gắng nhiệt tình đoàn đi săn vẫn không hề tìm thấy gì cả. Thất vọng, Thành Cát Tư Hãn quay lại chỗ cắm trại, và để khỏi cáu kỉnh với đám thuộc hạ, ông rời nhóm cỡi ngựa đi một mình. Họ đã ở lại trong rừng lâu hơn dự tính, và Thành Cát Tư Hãn cảm thấy vô cùng mệt mỏi và khát nước. Dưới sức nóng của mùa hè, mọi dòng suối đều khô cạn, ông không tìm được nước để uống.
Thế rồi, hết sức ngạc nhiên, ông nhìn thấy một dòng nước nhỏ chảy ra từ một tảng đá ngay trước mặt ông. Ông nhấc con chim ưng ra khỏi cánh tay, lấy ra chiếc cốc bằng bạc mà lúc nào ông cũng mang theo bên mình. Thật lâu nước mới chảy đầy cốc, và ngay lúc ông đưa chiếc cốc nước ấy lên môi mình, con chim ưng bay lên gạt chiếc cốc rớt xuống đất. 
Thành Cát Tư Hãn giận lắm, nhưng vì con chim ưng rất được ông yêu thích, nên ông cho rằng có lẽ nó cũng khát nước, ông cúi xuống nhặt chiếc cốc lên lau sạch bụi đất, và lại hứng nước vào cốc. Lần này, khi nước chỉ mới được nửa cốc, con chim ưng lại lao đến tấn công làm đổ cốc nước lần nữa. 
Thành Cát Tư Hãn rất quý con chim, nhưng ông không thể chấp nhận sự vô lễ như thế trong bất cứ hoàn cảnh nào; không chừng có ai đó nhìn thấy cảnh này từ xa và sau đó sẽ kể lại cho các chiến binh của ông rằng nhà chinh phục vĩ đại lại không thể thuần hóa nổi một con chim. 
Lần này ông rút kiếm ra khỏi vỏ, nhặt chiếc cốc và lại hứng nước, một mắt canh chừng dòng nước chảy, còn mắt kia để ý đến con chim ưng. Ngay lúc ông có đủ nước trong cốc và sắp uống, thì con chim ưng lại bay lên và lao về phía ông. Thành Cát Tư Hãn, với một nhát kiếm, đâm thủng qua lồng ngực con chim. 
Tuy nhiên, dòng nước kia cũng đã khô cạn, và Thành Cát Tư Hãn quyết định tìm một cái gì đó để uống, ông leo lên tảng đá để tìm nguồn suối, và ông kinh ngạc khi nhìn thấy có một vũng nước, và ngay giữa vũng nước đó là xác của một con rắn độc nguy hiểm nhất của miền đất này. Nếu ông lỡ uống nước đó chắc hẳn ông đã chết rồi. 
Thành Cát Tư Hãn quay lại chỗ cắm trại, ôm theo xác con chim ưng. Sau đó, ông ra lệnh làm một bức tượng chim bằng vàng, và trên một cánh chim ông khắc dòng chữ: 
“Thậm chí khi một người bạn làm một điều gì đó anh không thích, người đó vẫn cứ là bạn của anh.” 
Và trên cánh bên kia, ông khắc dòng chữ: “Bất cứ hành động nào thực hiện trong sự giận dữ đều là hành động đưa đến sự thất bại.” 
Chúng ta học được gì qua câu chuyện này? Giá như ông vua kia không quá kiêu ngạo, không quá tự tôn, không quá nóng nảy,… thì chắc ông không
phải hối tiếc đến như vậy. 
Tâm trạng giận dữ mang lại hậu quả xấu trong mọi tình huống, kể cả khi chúng ta đánh golf. Mỗi chúng ta có thể cảm nhận rõ điều đó khi ra sân golf. Một cú putt với tâm trí giận dữ, không tập trung chắc chắn sẽ không thể đưa bóng vào lỗ được. Nét mặt cau có, tâm trạng khó chịu khiến cho những người bạn chơi cùng cũng khó lòng muốn bàn thảo một ý định hợp tác kinh doanh. Vậy sự khôn ngoan chính là biết kiềm giữ cơn giận, biết nhẫn nhịn và tha thứ. 
Đó chẳng phải là cách xử sự tốt nhất trong mọi hoàn cảnh chúng ta phải đối diện hay sao? 


Lạy Chúa Giêsu mến yêu, năm xưa Chúa đã đau buồn trước sự cứng lòng của dân Do Thái. Xin giúp chúng con ngày hôm nay biết đón nhận sự thật, biết hướng về điều thiện và sống theo lẽ phải, dù rằng để sống theo chân lý ấy, đòi hỏi chúng con phải thay đổi lối nghĩ, lối sống cho phù hợp với Tin Mừng. 
Thứ Sáu tuần II Mùa Vọng
Lời Chúa: 
 Mt 11,16-19
16 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng rằng: "Ta sẽ so sánh thế hệ này với ai? Họ giống như bọn trẻ ngồi nơi phố chợ, gọi lũ trẻ khác 17 mà rằng: "Chúng tôi thổi sáo, sao các bạn không múa nhảy; chúng tôi than vãn, sao các bạn không khóc lên!" 18 "Vì Gioan đến, không ăn không uống, thì họ nói: "Ông ta phải quỷ ám!" 19 Con Người đến, ăn uống giống như thường, thì họ nói: "Ðó là người mê ăn mê uống, là bạn của quân thu thuế và những kẻ tội lỗi". Nhưng sự khôn ngoan được biện minh bằng các công việc của mình".

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

Hãy làm điều gì đó trước khi quá muộn màng

Hãy làm điều gì đó trước khi quá muộn màng






Một người đàn ông dừng lại ở cửa tiệm bán hoa để đặt hoa tặng mẹ của mình. Mẹ của ông ở xa cách đây hơn 200 dặm và ông sẽ nhờ cửa tiệm giao hoa đến tận tay cho bà. Khi ông bước ra khỏi xe, ông đột nhiên chú ý đến một cô gái trẻ đang khóc thút thít bên lề đường. Ông hỏi cô gái có sao không, cô trả lời, “Cháu muốn mua hoa hồng tặng mẹ. Nhưng cháu chỉ có 75 cent nhưng hoa hồng thì đến 2 dollar.
Người đàn ông mỉm cười và nói, “Đi với chú. Chú sẽ mua cho cháu một bông hồng.” Ông mua cho cô bé hoa hồng như đã hứa và đặt hoa giao đến tận nhà mẹ mình. Khi họ rời khỏi, ông ngỏ ý chở cô bé về nhà. Cô bé đồng ý để ông chở đến chỗ mẹ của mình. Cô chỉ cho ông đến một nơi vắng vẻ, phải đến khi dừng xe lại người đàn ông mới nhận ra đó là một nghĩa trang. Và cô gái đã đặt bông hoa ấy lên một ngôi mộ sạch sẽ.
Người đàn ông trở về cửa tiệm hoa, hủy gói giao hoa và ông ta đã mua hẳn một bó hoa to, lái xe đến thẳng nhà của mẹ mình, ngôi nhà cách nơi đấy hơn hai trăm dặm đường đi nhưng cuộc gặp gỡ cô gái đã cho ông hiểu rằng, nếu hôm nay ông không đến, có khi ngày mai ông sẽ chẳng còn cơ hội để đến nữa.
=> Bài học: Cuộc đời rất ngắn ngủi bạn ạ. Hãy dành nhiều thời gian để yêu thương và quan tâm đến những người mà bạn quý mến. Hãy tận hưởng những khoảnh khắc với họ trước khi mọi chuyện đã quá muộn màng. Không có thứ gì trên đời quan trọng hơn gia đình cả, bạn nhé.





Lạy Chúa, xin thương xót chúng con, vì chúng con là người yếu đuối. Chúng con còn ngủ vùi trong đam mê tật xấu. Chúng con còn thiếu can đảm chống trả chước cám dỗ. Chúng con chưa mạnh mẽ để nói không với tội lỗi. Chúng con còn mang nặng những yếu đuối và tật xấu. Xin nâng đỡ chúng con bằng cánh tay mạnh mẽ, bằng sức mạnh và quyền năng của Chúa. Xin quyền năng Chúa hiển trị trên sự yếu hèn của chúng con, để chúng con vượt thắng những cám dỗ tội lỗi. Xin giúp chúng con luôn đứng vững trước những trào lưu của xã hội đang loại trừ Thiên Chúa, đang cuốn hút trong đời sống hưởng thủ. Xin cho những ai đang mê ngủ trong danh vọng trần gian được thức tỉnh mà quay trở về với Chúa. Xin Chúa giúp họ biết thức tỉnh trước những cạm bẫy của thế gian và ma quỷ. Xin cho họ biết hoán cải để thực tâm quay trở về với Chúa tình thương.

Thứ Năm tuần II Mùa Vọng
Lời Chúa: 
 Mt 11,11-15
11 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng rằng: "Ta bảo thật các ngươi, trong các con cái người nữ sinh ra, chưa từng xuất hiện một ai cao trọng hơn Gioan Tẩy Giả, nhưng người nhỏ nhất trong nước trời lại cao trọng hơn ông. 12 Từ thời ông Gioan Tẩy Giả đến giờ, nước trời phải dùng sức mạnh mà chiếm lấy, và những kẻ mạnh mẽ can đảm mới chiếm được. 13 Tất cả các tiên tri và lề luật đã tuyên sấm cho đến Gioan 14 và nếu các ngươi muốn hiểu, thì chính Gioan là Elia, kẻ phải đến. 15 Ai có tai, thì hãy nghe!".