Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2015

Câu chuyện về lời xin lỗi




Câu chuyện về lời xin lỗi



Cách đây không lâu, khi nhận được một câu hỏi khá thú vị về ba chữ kỳ diệu của loài người, tôi bỗng nhớ đến câu chuyện vè hai chữ kỳ diệu đã được học ở cấp một. Nhưng lúc đó trong tâm trí tôi hiện ra ngay ba chữ : “Tôi xin lỗi”.
Đối với mỗi người, có lẽ sẽ có những tổ hợp ba chữ khác nhau, tùy vào những gì họ đã trải qua trong quá khứ. Nhưng đối với tôi, từ khi bắt đầu bước chân vào vũng nước đục ngầu này, ba chữ đó đã gần như là một sự ám ảnh. Tôi vẫn còn nhớ rõ, có một người đã nói với tôi rằng : “Càng thân thì càng chẳng cần phải nói câu xin lỗi !”, đúng vậy, thân nhau quá thì những chuyện vụn vặt cũng chẳng cần phải xin lỗi, nhưng không có nghĩa là chuyện gì cũng như vậy. Có lẽ đó là quan niệm của riêng tôi, nhưng câu nói ấy trong nhiều trường hợp rất khó để nói ra, và càng khó bao nhiêu, nó càng chứng minh sự quan trọng của đối phương trong mắt của bạn.
Tôi có quen nhiều người, việc nói ra câu xin lỗi là bất khả thi với họ, họ luôn luôn có suy nghĩ trong đầu đối kháng với việc đó, với họ logic rất đơn giản :
  • Thứ nhất – việc mình làm không phải là điều gì to tát cả.
  • Thứ hai – cho dù nó là to tát, nhưng là người thân quen, có nói câu xin lỗi hay không thì cũng như vậy, đã là người quen thì phải hiểu cho mình chứ.
  • Thứ ba – nếu bị người khác nói nhiều về lỗi lầm mình mắc phải, ngay lập tức thái độ từ cảm giác có lỗi sẽ chuyển ngay thành khó chịu, và sau đó là tức giận, dỗi hờn, tỏ vẻ rõ ràng mình là người bị hại, và người kia là một người quá khó tính.
Có lẽ đó là vì lý do đó nên đối với nhiều người, tôi quá thẳng tính là thô lỗ. Có lẽ họ sẽ mãi không hiểu được, bắt đầu câu chuyện với một lời xin lỗi chân thành, luôn là cách tốt nhất để giữ một mối quan hệ đang có dấu hiệu rạn nứt vì lỗi lầm của họ. Tiếc thay, khi những logic kia đã được lập trình thành thói quen và gần như luôn có thể bắt đầu từ bước thứ ba, thì lúc đó, vẻ hào nhoáng xung quanh con người họ đều đã biến mất. Họ có thể dành một thời gian khá lâu hoặc rất ngắn sau cơn tức giận để tự an ủi là lỗi lầm của mình không phải quá lớn để những người đối diện phải khó chịu như vậy, đúng hơn là từ đầu đến cuối, cơn khó chịu của những người bạn không phải là mối quan tâm lớn nhất đối với họ. Là bạn thì phải hiểu cho nhau, đúng là như vậy. Và những người suy nghĩ như vậy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phải hiểu cho người khác là như thế nào.
Những năm tháng rời trường học ra đi làm bên ngoài, điều tôi học được lớn nhất chính là biết cách lắng nghe, và biết cách nổi giận. Thói quen của tôi vẫn là nổi giận khi đứng trước những con người trơ trẽn với lỗi lầm của mình, luôn tìm cách đùn đẩy trách nhiệm. Nỗi giận khi cảm thấy việc của mình làm quá tệ, khi cảm thấy mình vẫn cố gắng chưa đủ, và nổi giận với bản thân khi chính tôi cũng dần trở nên trơ trẽn như thế. Tôi thích làm việc dưới áp lực lớn, đó luôn là câu biện hộ cho những lúc tôi phải căng mình ra để giải quyết những gì tồn đọng vì không thể quản lý tốt thời gian, hay đơn giản chỉ vì đã tự buông thả cho bản thân mình.Và những cơn tức giận đó đều bắt nguồn sau khi tôi cảm thấy mình đã lắng nghe đủ.
Có thể đôi khi tôi không đủ kiên nhẫn để có thể lắng nghe hết câu chuyện, có thể đôi khi tôi không đủ lòng vị tha để có thể cho người khác thêm nhiều thời gian hơn nữa, nhưng đối với tôi, điều quan trọng nhất vẫn là khi tôi lắng nghe họ, tôi vẫn muốn có cảm giác được họ vẫn đang lắng nghe mình. Điều gì cũng có giới hạn của nó, nếu bạn không tôn trọng tôi, nếu bạn hiểu sai sự lắng nghe của tôi không phải là một sự tôn trọng với bạn, mà là vì bạn đứng trên cao quá, và tôi đang phải theo đuôi bạn, nên tôi phải dành thời gian của tôi ra để lắng nghe chứ không phải theo hướng ngược lại, thì tốt thôi. Đây chưa phải lúc để tôi và bạn có thể có một mối quan hệ bền vững. Dưới con mắt trẻ con của bạn, tất cả đều chỉ là những trò chơi giận hờn của con nít, và dưới con mắt của tôi, đó là một điều rất quan trọng dành cho những người trưởng thành. Và dĩ nhiên, càng thân nhau, câu xin lỗi càng phải nói ra. Như hai người yêu nhau, nếu không nói anh yêu em hay em yêu anh hàng ngày thì họ vẫn biết họ đang yêu nhau, nhưng họ vẫn luôn muốn nghe những câu nói đó.
Có lẽ tôi sẽ dành một thời gian dài để tiếc nuối về một mối quan hệ lâu dài bị phá vỡ, nhưng tôi sẽ không hối hận nếu nguyên nhân chỉ vì một lỗi lầm bạn xem là nhỏ và bạn không xin lỗi tôi, vì đó chính là quyết định của bạn, mối quan hệ đó không đủ để bạn có thể hạ thấp cái tôi của mình, hãy cứ đi tìm những người làm cho bạn thỏa mãn trong sự huyễn hoặc của bản thân, tiếc thay tôi không phải là người như vậy vì đối với tôi ba chữ kì diệu nhất của con người không phải được tạo ra để lừa dối. Một câu nói cho dù có nói ra bao nhiêu lần đi nữa, nếu nó xuất phát từ tâm, thì nó vẫn luôn cần thiết. Và nếu bạn là một người đã từng phải chịu cái tính khí thất thường này của tôi, và bạn đang đọc những dòng này, thì thật sự rất cảm ơn vì sự kiên nhẫn của bạn. Vì tôi biết bạn vẫn còn quan tâm đến những cảm nhận của tôi, theo một cách nào đó.
Lạy Chúa, đã bao lần chúng con sám hối trở về, đã bao lần chúng con đấm ngực ăn năn, thế mà tội chúng con vẫn phạm, tật xấu chúng con vẫn cố giữ. Và hôm nay, Chúa vẫn kiên trì mời gọi chúng con sám hối trở về. Chúa mời gọi chúng con hãy lấy lời Chúa làm kim chỉ nam cho đời sống của mình. Chúa bảo chúng con phải thực thi giới luật yêu thương. Một tình yêu thương chân thành để loại bỏ những đố kỵ, ghen tương. Một tình yêu nồng nàn để chúng con có thể yêu tha nhân như chính mình.
Thứ Bảy Tuần XXIX Thường Niên
Lời Chúa: 
 Lc 13,1-9
Khi ấy, có những kẻ thuật lại cho Chúa Giêsu về việc quan Philatô giết mấy người Galilê, làm cho máu họ hoà lẫn với máu các vật họ tế sinh. Người lên tiếng bảo: "Các ngươi tưởng rằng mấy người xứ Galilê đó bị ngược đãi như vậy là những người tội lỗi hơn tất cả những người khác ở xứ Galilê ư? Ta bảo các ngươi: không phải thế. Nhưng nếu các ngươi không ăn năn hối cải, thì tất cả các ngươi cũng sẽ bị huỷ diệt như vậy. Cũng như mười tám người bị tháp Silôe đổ xuống đè chết, các ngươi tưởng họ tội lỗi hơn những người khác ở Giêrusalem ư? Ta bảo các ngươi: không phải thế; nhưng nếu các ngươi không ăn năn hối cải, thì tất cả các ngươi cũng sẽ bị huỷ diệt như vậy".
Người còn nói với họ dụ ngôn này: "Có người trồng một cây vả trong vườn nho mình. Ông đến tìm quả ở cây đó mà không thấy, ông liền bảo người làm vườn rằng: Kìa, đã ba năm nay ta đến tìm quả cây vả này mà không thấy có. Anh hãy chặt nó đi, còn để nó choán đất làm gì!" Nhưng anh ta đáp rằng: "Thưa ông, xin để cho nó một năm nay nữa, tôi sẽ đào đất chung quanh và bón phân: may ra nó có quả chăng, bằng không năm tới ông sẽ chặt nó đi".

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét